Nếu đã biết một cuộc tình là vô vọng, thì tốt nhất không nên bắt đầu.
Không thể thay thế người trong lòng hắn thì đừng thử.
Trao đi càng nhiều thì càng thấy tủi hờn, buồn đau. Thế này cũng tốt, nhìn nhận thấu đáo, dừng lại đúng lúc thôi.
Không biết tranh giành thì ít nhất cũng phải biết bảo vệ bản thân.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, nhìn đồng hồ thì thấy đã bảy giờ rồi.
Cô vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt thay quần áo.
Cố Hạo Đình đứng ngoài cửa nhà cô, chân như mọc rễ xuống đất, không sao di chuyển nổi.
Máu trong người như sục sôi gào thét, nỗi bức bối điên cuồng tàn phá rồi lại không tìm được lối thoát, chỉ có thể sục sạo, càn quét khắp trong người, khiến hắn cảm nhận một cách sâu sắc trái tim mình đau đớn như vỡ ra từng mảnh.
Nỗi đau ấy mãi không nguôi."Tư lệnh." Trung tá Thượng chạy vội tới, "Tổng thống đang ở trong quân khu.
Ngài ấy muốn gặp Tư lệnh, nói là có việc gấp."Cố Hạo Đình trầm mặc nhìn Trung tá Thượng với cặp mắt đỏ ngầu, sắc bén hệt một lưỡi dao bén nhọn tước đoạt mạng sống chỉ trong tích tắc.
Trung tá Thượng giật mình, đứng sững người ra đó, vội cúi đầu, toàn thân run lẩy bẩy."Về chạy hai mươi vòng." Cố Hạo Đình trầm giọng ra lệnh, rồi đi về phía thang máy.
Trung tá Thượng chẳng hiểu gì, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt nhà Hoắc Vi Vũ.
Chẳng lẽ Tư lệnh bị nhốt ngoài cửa nên giận?Rốt cuộc mình trêu ai chọc ai chứ.
Haizz, lại bị giận cá chém thớt rồi.
Mà khoan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573375/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.