Editor: Nguyetmai
Trên đường đi, Hoắc Vi Vũ cứ nghĩ mãi về nguyên nhân Phùng Tri Dao làm như thế. Cô thực sự không hiểu một người hiền dịu, yếu đuối như Phùng Tri Dao, đến nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, tại sao lại tàn ác với mình như vậy.
Cầm tay của người chết như thế mà cô ta không sợ sao?
Đúng là biết người biết mặt không biết lòng.
Bỗng phía trước có ánh sáng mạnh chiếu tới, Hoắc Vi Vũ vô thức nấp vào bóng tối.
Có mấy chiếc xe chạy rầm rập lướt qua người cô, chiếc xe ở giữa chính là xe của Cố Hạo Đình. Phùng Tri Dao đang nằm trong lòng hắn.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt hắn, xe đã lao đi mất tăm, chỉ để lại màn đêm đen đặc tăm tối.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ gợn lên một nỗi xót xa, đau đớn lạ kỳ.
Mong được người cầm tay đưa lối, mãi bên nhau cho đến trọn đời.
Cô cũng từng ước ao về một tình yêu thủy chung son sắt đến hết đời như thế. Nhưng hiện thực đã giáng cho cô một cú tát cực mạnh, khiến cô tỉnh táo lại.
Ngoài bản thân ra, cô chẳng dựa được vào ai khác.
Hoắc Vi Vũ ra đến đường quốc lộ, vừa bấm số 12580 định gọi thì chợt nghĩ ra một chuyện.
Giang Khả sẽ nhanh chóng tìm được tài xế đưa cô về nhà qua nhật ký cuộc gọi, từ đấy biết được địa chỉ của cô. Cô không muốn vướng vào dăm ba chuyện phiền phức này, thế là lại quay vào rừng, tìm một chỗ kín đáo rồi dùng cành cây đào một cái hố. Cô lót dưới đáy hố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573374/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.