Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ khựng lại, nhìn Cố Hạo Đình rồi hỏi với vẻ hờ hững: "Giết bọn họ xong, sau đó thì sao, người thân của họ lại tìm tôi báo thù, giết tôi ư?"
"Chỉ cần em đủ mạnh thì bọn họ chẳng có bản lĩnh này đâu." Cố Hạo Đình đáp lại đầy sắc bén.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi: "Vậy nên lúc tôi chưa đủ mạnh, tha thứ là lựa chọn tốt nhất của tôi."
Cố Hạo Đình không thích kiểu cười này của cô chút nào.
Nó chứa đựng vẻ giễu cợt hiện thực, cũng có phần xa cách hắn.
Cố Hạo Đình tựa vào ghế, đặt đũa xuống bàn rồi hỏi ngược lại: "Chẳng phải em chỉ cần dựa vào tôi thì cũng đủ mạnh rồi à?"
"Dựa vào anh có thể chắc chắn trăm phần trăm sao? Có thể dựa dẫm cả đời à?" Vành mắt của Hoắc Vi Vũ hơi ửng đỏ. "Cha mẹ với con cái còn có thể trở mặt thành thù vì một số việc, người thân với nhau còn có thể chán ghét, vứt bỏ nhau, huống chi là đôi trai gái chẳng chung huyết thống. Nếu như có người nói với tôi rằng họ sẽ yêu nhau trọn đời, thế thì trên thế giới sẽ không có nhiều người bạc tình bạc nghĩa, cũng không có nhiều lời nói dối như vậy, càng không có nhiều cuộc ly hôn."
Suy cho cùng là cô không tin hắn.
Ánh mắt Cố Hạo Đình lạnh đi vài phần.
"Bây giờ em làm như thế không phải tốt bụng, mà là yếu đuối. Chỉ vì bọn họ thấy em dễ bắt nạt nên mới vênh mặt, kết thành đám gây sự với em, làm em tổn thương. Tất cả những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573331/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.