Editor: Nguyetmai
Cô càng cầu xin cho Lâm Thừa Ân, Cố Hạo Đình càng tức giận.
Cô làm thế này không phải cứu Lâm Thừa Ân mà là hại cậu.
Hoắc Vi Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, đôi mắt lóe lên, nhẹ giọng nói: "Em muốn nói chuyện riêng với anh."
Cố Hạo Đình lạnh nhạt liếc cô. "Lên xe."
Hoắc Vi Vũ ngồi bên cạnh hắn.
Trung tá Thượng đóng cửa xe lại.
Cố Hạo Đình nhếch môi, không nói lời nào, không khí nặng nề khiến cho Hoắc Vi Vũ sợ hãi trong lòng.
"Em có thể giải thích." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.
Cố Hạo Đình không buồn nhìn cô mà chỉ nói một chữ: "Nói."
"Em chỉ nhờ Lâm Thừa Ân dẫn em ra ngoài giải sầu thôi." Hoắc Vi Vũ chột dạ nói.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ. Ánh mắt hệt như tia X. Trong mắt hắn đầy vẻ không tin.
"Giải sầu?" Cố Hạo Đình cười khẩy một tiếng rồi nói. "Hoắc Vi Vũ, em thấy đùa bỡn tôi vui lắm à? Hay nghĩ rằng tôi ngu đến độ sẽ bị em quay như dế?"
Hoắc Vi Vũ không phản bác lại được, nói dối Cố Hạo Đình chẳng hề sáng suốt chút nào.
"Anh muốn sao mới chịu tha cho Lâm Thừa Ân đây?" Hoắc Vi Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Có phải tôi muốn em làm gì em cũng đồng ý?" Cố Hạo Đình lạnh lùng nói, ánh mắt ánh lên vài phần nguy hiểm.
"Em muốn dàn xếp ổn thỏa." Hoắc Vi Vũ nói một cách khéo léo.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Hạo Đình hạ cửa kính xe xuống.
Trung tá Thượng đưa vài giấy tờ cho Cố Hạo Đình với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573291/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.