Editor: Nguyetmai
"Thừa Ân." Hoắc Vi Vũ giữ lấy khuôn mặt cậu ta, mắt ươn ướt.
"Trong sáu anh em, quan hệ giữa em với anh là tốt nhất. Em biết, anh xót em, thương em, anh mạo hiểm làm tất cả cũng vì em."
"Câu nói tiếp theo anh không muốn nghe." Lâm Thừa Ân ngắt ngang Hoắc Vi Vũ.
"Anh giúp em rất nhiều rồi, đoạn đường kế tiếp em tự đi được." Hoắc Vi Vũ cầu xin.
Lâm Thừa Ân nhìn mắt Hoắc Vi Vũ ngấn nước, lòng đau nhói.
"Em cũng nói trong sáu anh em, quan hệ của chúng ta là tốt nhất. Em là cô gái duy nhất trong nhóm. Nếu như không có em, chúng ta sẽ không thể toàn vẹn." Mắt Lâm Thừa Ân đục ngầu.
"Vẫn sẽ có em mà." Hoắc Vi Vũ hứa hẹn.
"Em cho rằng anh không biết em đang suy nghĩ gì sao? Em nghĩ đến việc tự sát vào ngày giỗ của cha để chấm dứt tất cả. Anh Cả, anh Hai không thể truy cứu Cố Hạo Đình, Cố Hạo Đình cũng không trút giận được lên anh Cả, anh Hai." Lâm Thừa Ân tàn nhẫn nói ra ý định của cô.
"Thừa Ân à, ngày đó do tâm trạng em không tốt, nói bậy thôi, anh biết mà, lúc ai đó suy sụp tinh thần sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo." Hoắc Vi Vũ nắm lấy tay Lâm Thừa Ân, nắm rất chặt.
"Em không tự sát, em cam đoan, em thề, được không?" Hoắc Vi Vũ khẩn thiết nhìn cậu ta.
Lâm Thừa Ân quay mặt đi, hít sâu một hơi rồi mới lại nhìn về phía Hoắc Vi Vũ: "Được, vậy em muốn anh làm thế nào?"
"Lát nữa anh ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573290/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.