Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ cười khúc khích.
Duật Nghị nhìn về phía cửa, gã cực kỳ tò mò về cô gái kia.
Cố Hạo Đình bước sang phải một bước, thân thể cao lớn săn chắc chặn tầm mắt gã.
Duật Nghị vẫn cứ cố rướn người ngó vào trong.
Cô gái kia đang trốn trong chăn, gã chỉ thấy một đống chăn lùng bùng nhô lên trên giường.
Cố Hạo Đình đóng cửa lại. Giờ thì đến giường cũng hết thấy.
"Đừng nhỏ mọn vậy chứ, anh tưởng giấu cô ấy cả đời được chắc?" Duật Nghị nói với giọng ghét bỏ.
Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn gã, nói một câu gã không phản bác nổi: "Lúc cưới tất sẽ mời cậu tới."
Hắn nhìn về phía trung tá Thượng, ra lệnh: "Không để ai vào hết, đặc biệt là cậu Duật Nghị."
Duật Nghị: "..."
"Tư lệnh, mời." Quản gia Tăng cung kính nói.
"Đợi chút." Cố Hạo Đình đến phòng bệnh số 1701, lấy quần áo của Hoắc Vi Vũ về lại phòng VIP. Duật Nghị vẫn đứng ở cửa, nhòm dáo dác.
Cố Hạo Đình liếc gã với vẻ bất mãn. Hắn ghét nhất là mấy tên đàn ông nhìn người con gái của hắn như hổ rình mồi.
"Tư lệnh." Trung tá Thượng cung kính bước đến, muốn cầm giúp Cố Hạo Đình.
"Tôi đem vào được rồi, đưa điện hạ đi đi, hạn chế để cậu ta bước lên tầng này." Cố Hạo Đình ra lệnh.
"Vâng."
*
Đuổi được Duật Nghị đi rồi, Cố Hạo Đình mới đẩy cửa bước vào, Hoắc Vi Vũ còn đang trốn trong chăn.
Hắn ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng hẳn: "Tôi mang quần áo của em đến rồi đây."
Hoắc Vi Vũ ló đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573281/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.