Editor: Nguyetmai
"Ồ."
Duật Nghị buông tay ra tỏ vẻ dễ nói chuyện, trong mắt lại lóe sáng, thừa lúc Cố Hạo Đình lơi lỏng cảnh giác thì kéo rèm ra.
Cố Hạo Đình nhanh chóng đá vào khoeo chân gã.
Duật Nghị quỳ rạp xuống sàn, chưa kịp ngẩng đầu đã bị Cố Hạo Đình đè chặt xuống đất.
Gã chỉ nhìn thấy đầu ngón chân xinh xắn của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cũng vô thức ngồi xổm xuống, che kín cơ thể.
"Cố Hạo Đình, thả tôi ra!"
Duật Nghị đánh vào cánh tay cường tráng của Cố Hạo Đình.
Cố Hạo Đình sầm mặt, lạnh lùng nói: "Cậu nên thấy may mắn là không nhìn thấy gì, bằng không tôi nhất định sẽ móc mắt cậu ra."
"Anh thả tôi ra, tôi đảm bảo không đánh anh."
Duật Nghị liều mạng muốn xem người nọ là ai.
"Cậu đánh thắng được tôi à?" Cố Hạo Đình hỏi với giọng nhẹ tênh.
Duật Nghị bị khinh bỉ thì điên tiết, đấm xuống sàn rồi nói: "Cố Hạo Đình anh được lắm, nhân lúc ba tôi không ở nhà thì bắt nạt tôi chứ gì. Chờ ba tôi về rồi anh sẽ nếm mùi ngay, tôi sẽ công bố chuyện tình cảm của anh cho cả thiên hạ này biết."
Hoắc Vi Vũ nhướng mày, nhìn cậu ấm tự cho là mình tài giỏi.
Cô trùm khăn lên đầu gã.
Thế là Duật Nghị chỉ thấy trước mắt toàn một màu trắng, ngoài ra chẳng thấy gì cả.
"Ai? Ai dám đánh lén bản điện hạ? Có bản lĩnh thì thò mặt ra xem nào." Duật Nghị buồn bực nói.
Hoắc Vi Vũ gõ vào gáy gã một cái.
"Ngại quá, tôi không đánh lén mà là đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573280/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.