Editor: Nguyetmai
Nói ra mất rồi, những ba mươi sáu ngàn...
Hoắc Vi Vũ ôm đầu gối ngồi trên giường, vắt óc suy nghĩ tìm cách xoay xở, mắt lại ầng ậng nước.
Cô không muốn anh Cả, anh Hai biết được tình cảnh của mình, sợ họ lo lắng, nên không thể mở mồm xin hai anh giúp được. Cô càng không muốn những kẻ có quan hệ chẳng tốt đẹp gì với mình biết đến ba mươi sáu ngàn cô cũng không có, sợ họ cười nhạo, giẫm đạp lên lòng tự tôn và kiêu hãnh của cô. Người quen xã giao thì cô ngại không dám hỏi xin giúp đỡ. Ngẫm đi ngẫm lại, dường như chẳng ai có thể cho cô vay tiền cả.
Hoắc Vi Vũ, sao đời mày lại bi đát đến thế này!
Đúng lúc đó, cửa mở ra, Cố Hạo Đình bước vào, gương mặt vẫn nghiêm nghị, thân hình vẫn cao lớn thẳng tắp như mọi khi. Ánh chiều tà đỏ hồng ngoài khung cửa sổ phía sau phủ lên người hắn một vầng sáng rạng ngời đến lạ.
Hắn như sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ, rồi lại chói sáng hơn cả ác quỷ và thiên thần, hắn có thể đày kẻ khác vào chỗ chết, cũng có thể cho ai đó sống, tất cả chỉ được quyết định bởi một ý nghĩ mà thôi.
Một anh lính bưng một cái bàn vuông vào đặt ngay ngắn trong phòng rồi tránh ra cho hai người lính khác đặt hai cái ghế. Cuối cùng, tám anh lính lần lượt bước vào, mỗi người bưng một món ăn đi vòng tròn quanh cái bàn, đặt món ăn xuống rồi lại lần lượt lui ra.
Thành quả là trên bàn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573245/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.