Editor: Nguyetmai
Nụ hôn này thấm đượm tình cảm của hắn. Có áy náy, có xót xa, có yêu thương vô bờ, rồi lại khó xử. Một khi chạm vào bờ môi mềm ấy, hắn không muốn buông ra. Càng hôn càng sâu, càng hôn càng nồng cháy, càng hôn càng ham muốn. Cội nguồn khao khát căng cứng như muốn phá tan lớp vải quần. Còn hôn nữa thì hắn sợ sẽ không kiềm chế được bản thân.
Chẳng hiểu sao lần này ham muốn của hắn còn mãnh liệt hơn lúc trước rất nhiều. Phải dùng hết ý chí và sự tập trung hắn có thể mới dứt ra khỏi bờ môi đỏ mọng mời gọi của cô. Dẫu vậy, đôi mắt vẫn nhuốm màu ham muốn.
"Có thích tôi hôn em không?" Cố Hạo Đình khàn giọng hỏi.
Ban nãy cô bị hôn đến sắp không thở nổi. Từ con tim, lá phổi cho đến dòng máu trong người dường như đều muốn phản kháng nụ hôn của hắn, nhưng tiếc thay sức lực không đủ, chẳng đẩy hắn ra được.
"Không thích." Hoắc Vi Vũ bực bội đáp.
Hắn đã lường trước câu trả lời này, nhưng đến khi tận tai nghe thấy, tâm trạng vẫn không khỏi chùng xuống, đôi mắt dần trở nên tăm tối.
"Thế thì tốt nhất em nên ngoan ngoãn ăn đi, nếu không tôi sẽ hôn tới khi em chịu ăn mới thôi. Lần sau mà không nghe lời thì không chỉ dừng ở nụ hôn đâu, em hiểu ý tôi chứ?" Cố Hạo Đình nói đầy ẩn ý.
Hoắc Vi Vũ tức tối gắt: "Anh là đồ bạo chúa! Tôi không muốn nằm viện, không thích nằm viện, cũng không muốn ăn cơm Bệnh viện!"
Cố Hạo Đình đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573244/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.