Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ ngồi trên taxi, rũ mắt đọc tin nhắn Cố Hạo Đình vừa gửi tới. Từng câu từng chữ đều thể hiện sự cuồng vọng và bá đạo chẳng ai sánh bằng.
Cô cài chế độ yên lặng, ném máy vào túi rồi đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy năm nay Ninh Xuyên thay da đổi thịt rất nhanh, nhà cao tầng mọc lên san sát, xe cộ đông như mắc cửi, vật không như cũ, người cũng chẳng như xưa.
Nửa tiếng sau, Hoắc Vi Vũ tới phòng 1, tầng 17 ở tòa nhà số 3 của Bệnh viện quốc tế Á Thái.
Ngụy Ngạn Khang nằm trên giường bệnh, trán buộc băng vải trắng lốp, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, ấy vậy mà dáng vẻ phong nhã chẳng hề giảm sút chút nào.
Cô ngồi trên ghế đặt bên giường, ánh mắt nhìn gã tĩnh lặng như nước hồ.
Đột nhiên, Ngụy Ngạn Khang nắm lấy tay cô. Cô dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn lại gã.
"Tiểu Vũ, anh đã đứng suốt một tiếng đồng hồ, cảm ơn em đã đến thăm anh. Anh biết em vẫn còn quan tâm đến anh mà." Ngụy Ngạn Khang thâm tình nói.
Hoắc Vi Vũ rút tay về rồi đặt trên tay phải của mình, ôn hòa nói: "Quan tâm chứ. Tôi yêu anh bảy năm, tin tưởng anh bảy năm, vì ở bên anh mà mất hết sự nghiệp, người thân, gia tộc. Cho nên tôi không dám không hạnh phúc."
"Tiểu Vũ, em đừng nói thế. Anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ bù đắp gấp bội cho em được không? Anh sẽ yêu thương em, anh sẽ hoàn toàn thuộc về em mà." Ngụy Ngạn Khang ngồi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573212/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.