Translator: Nguyetmai
Hắn đang an ủi cô đấy à?
Người tình trong mắt hóa Tây Thi!
Hoắc Vi Vũ nghĩ tới câu nói này, trái tim đập nhanh đến lạ. Đầu óc thì tê dại và trống rỗng hệt như điện giật.
Cô cúi xuống, vén tóc bên mặt che đi vết thương. Mười lăm giây sau mới hơi tỉnh lại. Cô ngẩng lên, nghi ngờ hỏi Cố Hạo Đình: "Anh... thích tôi à?"
Cố Hạo Đình nhìn cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, trong con ngươi đen như mực phản chiếu bóng dáng nhỏ xíu. Hắn thu hết dáng vẻ căng thẳng, bối rối, sợ hãi và đề phòng của cô trong tầm mắt.
Chắc là bây giờ cô vẫn chưa thể đón nhận hắn đâu, phải không?
"Em thì có chỗ nào đáng để tôi thích cơ chứ?" Hắn hỏi ngược lại.
Hoắc Vi Vũ ngây ra.
Phải rồi, đúng là cô chẳng có điểm nào đáng để hắn thích cả. Hình như cô tưởng bở rồi.
Cô lúng túng rũ mắt xuống.
Ánh mắt của Cố Hạo Đình dịu lại. Hắn nâng cằm cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt rực sáng, dịu dàng xoa môi cô rồi hỏi với vẻ trông mong: "Hụt hẫng hả?"
Hoắc Vi Vũ bật cười: "Sao có thể?"
Đôi mắt sa sầm xuống, hắn buông tay ra, vóc dáng cao lớn đi thẳng ra ngoài, rồi ra lệnh mà chẳng quay đầu lại: "Đi theo."
Hoắc Vi Vũ chắp tay sau lưng, không cam lòng mà đi theo.
Ánh nắng phủ trên người Cố Hạo Đình tỏa ra một vầng hào quang, dường như hắn bước trên ánh sáng mà đi, để lại bóng dài trên mặt đất.
Cô cố ý giẫm lên đầu cái bóng.
Cố Hạo Đình dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573208/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.