Translator: Nguyetmai
"Anh có thể thấy tôi không đẹp nhưng không được can thiệp vào chuyện tôi có trang điểm hay không. Tôi vẫn phải có chút tự do của tôi chứ!" Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói một câu rồi quay đi rửa mặt tiếp.
Cố Hạo Đình nhìn thấy sáu vết cào đỏ tươi trên mặt cô. Đôi mắt sắc lạnh co rụt lại. Hắn nắm cằm cô, ép cô quay lại đối mặt với mình.
"Tôi không biết vết thương trên mặt cô còn chưa khỏi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng nhưng trong mắt chẳng đọng ý cười. Cô hất tay hắn ra.
"Anh ở trên cao làm sao hiểu nổi nỗi bi ai của loại người như chúng tôi? Tôi thích hư vinh, tôi thích xinh đẹp, và hơn hết tôi ghét lời phủ định khó nghe đấy! Anh có thể thấy tôi ngang ngược, tùy hứng, mắc bệnh công chúa, cá tính kì dị, vừa bướng bỉnh vừa không hiểu đạo lý. Sao cũng được. Ha ha." Hoắc Vi Vũ cười khẽ. Tiếng cười ấy thật lạnh, xen lẫn sự u ám và biếng nhác.
Cô đi thẳng ra phía cửa. Còn Cố Hạo Đình đứng mãi nơi đó, trong đôi mắt lạnh lùng gợn lên từng con sóng lăn tăn, sau cùng mới theo ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ đang ngồi bôi kem dưỡng da trước bàn trang điểm.
Cố Hạo Đình nhặt đồ trang điểm bên tay cô lên đọc qua nhãn mác rồi ném thẳng vào thùng rác.
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm rồi trợn mắt lên nhìn hắn đầy căm hận.
Bây giờ cô chỉ còn có ba ngàn tệ trong tay, không mua nổi phấn son đâu đấy!
"Anh muốn ép tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573207/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.