Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ chẳng buồn nghĩ đã quay người, nép sát vào tường.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Cố Hạo Đình mà thấy cô ở đây thì một ngày nhàn nhã tự do mà cô khó khăn lắm mới giành được cũng đi tong. Phải rút lui ngay lập tức thôi.
Hoắc Vi vũ chạy xuống tầng dưới, tới chỗ cô nhân viên thấp gầy.
"Ký chưa?" Cô gái nọ hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhét tờ đơn cho cô nàng, không nói câu nào mà đi thẳng ra cửa, lên xe phóng đi luôn.
Ngụy Ngạn Khang vẫn đứng giữa đường.
Hoắc Vi Vũ đi lướt qua gã, mở cửa sổ liếc một cái đầy ngạo nghễ, chẳng buồn che giấu vẻ lạnh lùng khinh bỉ trong đáy mắt.
Xe tiếp tục chạy bon bon trên đường. Hoắc Vi Vũ nhìn bóng Ngụy Ngạn Khang qua gương chiếu hậu.
So với việc gã chơi đùa cô bảy năm trời thì trò đùa một tiếng đồng hồ này mới chỉ là món khai vị thôi. Cô đạp chân ga, phóng xe đi thẳng.
Di động bỗng đổ chuông. Hoắc Vi Vũ thấy là Ngụy Ngạn Khang gọi đến thì thản nhiên ấn nghe, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.
"Anh sẽ đứng đủ một tiếng đồng hồ." Ngụy Ngạn Khang hứa hẹn.
"Keep on! Đứng hay không tùy anh, không cần báo cáo với tôi." Hoắc Vi Vũ nói xong cúp máy luôn.
…
11 giờ 18 phút.
Lễ cắt băng khánh thành cô nhi viện chính thức bắt đầu.
Cố Hạo Đình khoan thai bước xuống, tư thái thong dong nhàn nhã, dẫu chỉ mặc bộ vest đen bình thường cũng toát lên khí chất vương giả bẩm sinh.
Những người có mặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573201/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.