Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười nhạt, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Lật thuyền trong mương rồi mà anh còn nghĩ là chúng ta có thể ở bên nhau sao?"
"Sau này anh nhất định sẽ đền bù cho em gấp bội, em muốn gì anh cũng cho, em không muốn thì anh tuyệt đối không làm, người em không muốn gặp anh cũng quyết không gặp. Anh sẽ luôn ở bên em." Ngụy Ngạn Khang hứa hẹn với giọng thâm tình.
Hoắc Vi Vũ ngoáy tai tỏ vẻ phiền chán, biếng nhác cất lời: "Mấy câu này anh đã nói từ bảy năm trước rồi. Không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây."
"Anh có nỗi khổ riêng mà. Gia đình nhất quyết bắt anh phải chấp nhận cuộc hôn nhân mang lợi tích kinh tế, nếu không người thân của anh sẽ không còn gì cả. Bố anh cao tuổi rồi, đâu chống đỡ nổi." Ngụy Ngạn Khang giải thích.
"So, just do it! Đừng có đổi ý giữa chừng, nhỡ đâu lại lỗ vốn tiền bán thân, uống phí mồ hôi "tinh túy" anh đổ vào Cố Kiều Tuyết." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.
"Tiểu Vũ, sao em cứ phải găm dao vào tim anh như thế?" Ngụy Ngạn Khang nói, ánh mắt ngập đầy chua chát, đớn đau.
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, châm biếm: "Găm dao? Tôi còn sợ bẩn tay đấy."
Cô lạnh lùng đi về phía xe mình, không để ý đến gã nữa, mở cửa lên xe. Bỗng một người lao tới giữ lấy cửa xe cô bằng một lực rất mạnh.
Hoắc Vi Vũ bực bội quay lại nhìn. Ngụy Ngạn Khang đứng sau cô, trông gầy gò ốm yếu nhưng vẫn đủ sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573200/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.