Translator: Nguyetmai
Khi Hoắc Vi Vũ về đến nơi thì nhà cô đã được quét dọn sạch bong.
Bác Long mỉm cười ấm áp và cung kính nói: "Phu nhân ơi, cơm nấu xong rồi, cô có muốn dùng bữa luôn không?"
Hoắc Vi Vũ ngồi trên salon, đánh giá bác Long bằng ánh mắt xinh đẹp. Cô cho một quả nho vào miệng rồi hỏi như vô tình: "Bác sẽ báo cáo việc tôi làm mỗi ngày cho Cố Hạo Đình sao?"
Bác Long hơi sửng sốt. Bà không ngờ Hoắc Vi Vũ lại hỏi thẳng ra như vậy.
"Nếu Tư lệnh hỏi thì tôi sẽ nói." Bà cũng đáp rất thẳng thắn.
"Nếu từ nay về sau tôi trả lương cho bác thì sao?" Hoắc Vi Vũ lại ăn thêm một quả nho nữa.
"Con cả và con thứ của tôi đều làm việc trong quân khu của Tư lệnh." Bác Long cúi đầu đáp.
Ngụ ý là, bà làm việc cho Cố Hạo Đình không phải chỉ vì tiền.
"Bác thật thà đấy, tôi thích, đi ăn cơm thôi." Hoắc Vi Vũ rút một tờ giấy ra lau tay rồi đi ăn cơm.
Ăn xong, cô nằm trong phòng mình, ngẩn người nhìn trần nhà.
Điện thoại đã tắt mười ngày rồi. Cô lấy điện thoại đem cắm sạc rồi bật máy.
Tinh, tinh, tinh, tinh… một đống thông báo tin nhắn nhảy lên.
Thường Yến nhắn, Cố Kiều Tuyết nhắn, Ngụy Ngạn Khang, cấp dưới cũ, đồng nghiệp trong công ty và anh Hai nhà cô cũng nhắn.
Hoắc Vi Vũ gọi lại cho anh Hai Thẩm Mặc Thần trước.
"Bé Năm, em không sao đấy chứ?" Thẩm Mặc Thần hỏi đầy quan tâm.
"Em ăn no ngủ kĩ chơi vui, có làm sao đâu." Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/573131/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.