Translator: Nguyetmai
"Hỏi thừa, chứ chẳng lẽ lại là trên xe!"
Cố Hạo Đình liếc cô rồi xuống xe, mở cửa bên ghế lái phụ.
Hoắc Vi Vũ đỏ hết cả mặt: "Ban ngày ban mặt, làm thế không ổn đâu."
Cố Hạo Đình hơi cúi người, chống tay trái lên lưng ghế cô, nheo đôi mắt như chim ưng lại: "Lính của tôi đã phong tỏa mọi con đường rồi. Hoắc Vi Vũ, tôi không thích bị đùa bỡn. Hay cô muốn chúng ta làm nốt chuyện ban nãy?" Đôi mắt hắn tăm tối toát ra tia sáng đầy hiểm nguy như ở chốn địa ngục, bộc lộ hết khí phách. Lời hắn nói như thể thánh chỉ, ai dám làm trái đều phải bị chém đầu.
Hoắc Vi Vũ bị hắn nhìn đến sởn da gà, muốn đẩy hắn ra mà người ta vẫn lù lù bất động. Bàn tay đặt lên lồng ngực hắn cảm nhận được thân hình săn chắc được bọc trong bộ vest cắt may vừa vặn tựa như một con thú hoang đang phục kích con mồi.
"Được rồi, được rồi, tôi đi là được chứ gì." Hoắc Vi Vũ xuống xe, đi sang tít bên kia rồi quay đầu lại.
Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm như một con chim ưng.
Hoắc Vi Vũ hơi khó chịu, bị nhìn thế này thì làm sao mà cô đi vệ sinh được. Cô bèn bảo: "Anh quay lưng lại đi."
Cố Hạo Đình vẫn đứng im tại chỗ, lạnh lùng nói với bản mặt vô cảm: "Cô có một phút, còn không nhanh lên thì tôi sẽ giúp cô."
Hoắc Vi Vũ cười khẩy. Trong cơn tức giận, cô bất chấp tất cả, tựa vào rào chắn: "Được, anh tới giúp đi."
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/262405/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.