Translator: Nguyetmai
Cố Hạo Đình lái xe.
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn nửa gương mặt hắn.
Ánh tà dương nhuộm đỏ cả góc trời, rọi xuống gương mặt tuấn tú cương nghị như điêu khắc của hắn, đẹp đến nỗi làm người ta nín thở.
Chẳng cần gia thế hiển hách cao quý, chỉ với gương mặt điển trai này thôi cũng đủ để Cố Hạo Đình có đường đời rộng mở xán lạn. Chắc chắn sẽ có vô số phụ nữ sẵn lòng dốc cạn của cải, hao hết tâm tư vì hắn.
Mười lăm năm trước hắn đã là người đẹp trai nhất quân đội, chỉ có điều tác phong quả quyết, mạnh bạo của hắn nổi tiếng một phương nên mọi người đều khuất phục trước uy thế của hắn, không ai dám bình luận chuyện ngoại hình nữa.
Cô không tưởng tượng nổi lại có ngày mình gả cho hắn, gả cho người đàn ông cô e sợ nhất này.
Cố Hạo Đình lạnh lùng quay qua, nhìn vào mắt cô.
Hoắc Vi Vũ chột dạ vì bị bắt quả tang.
"Tôi cho phép cô nhìn tôi." Hắn nói với giọng ngạo nghễ như một vị vua ban phát sự bố thí, dứt lời liền lãnh đạm nhìn thẳng phía trước.
"À." Hoắc Vi Vũ cười khẽ, quay ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, biếng nhác nói: "Cũng không có gì đẹp."
Trong đôi mắt sâu hun hút của Cố Hạo Đình loáng qua ánh nhìn sắc bén. Hắn mím môi, nói bằng giọng trào phúng: "Thế cô thấy ai đẹp trai hơn?"
Hoắc Vi Vũ chỉ vào Hình Tôn trên tấm poster, bâng quơ nói: "Anh ta."
Cố Hạo Đình liếc tấm poster kia rồi nói: "Xem ra không chỉ mắt nhìn người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-co-than-men/262404/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.