Mắt thấy Thích Nghi và Đông Phương Tín đã đi xa, Lý Tốc liền xoay người bỗng nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt, cậu bèn kính cẩn gọi một tiếng: "Ngài Long."
"Ừm." Ánh mắt Long Vu Hành nhìn phía trước, một tay anh ta đỡ lấy khuỷu tay, đầu ngón tay khẽ vuốt dọc theo khuôn cằm anh tuấn: "Cậu chuẩn bị đi, chúng ta xuống núi một chuyến."
"Vậy Lam tiểu thư ——"
"Cô ấy sẽ xuống núi với chúng ta."
Lý Tốc nghe thấy vội đáp một tiếng rồi đi làm việc.
Long Vu Hành nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, bờ môi mỏng khẽ nhúc nhích, sau đó vươn tay gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, để lộ gương mặt thanh tú của cô gái: "Họ đi rồi à?"
"Đi rồi." Long Vu Hành nhàn nhạt đáp: "Chắc là cô chỉ muốn họ có thời gian ở riêng với nhau thôi chứ chẳng bị gì đâu nhỉ?"
Thiên Nhiên cười cười: "Thoạt đầu trông hai người họ như sấm sét với lửa(1),nhưng lúc ở bên nhau lại có cảm giác rất hoà hợp. Tôi là người ngoài cuộc, có thể nhìn ra được Đông Phương Tín rất nhường nhịn Thích Nghi. Mà Thích Nghi cũng không phải kiểu người dễ bộc lộ tình cảm, nhưng lúc đối diện với Đông Phương Tín cô ấy luôn thoải mái, không lạnh nhạt như khi đối mặt với người khác. Tôi nghĩ chỉ cần họ dành thời gian cọ xát với nhau nhiều hơn, chắc chắn sẽ tạo ra tia lửa. Ngài Long, lẽ nào không phải anh cũng nghĩ như vậy nên mới âm thầm gợi ý cho tôi đừng tham gia vào chuyến đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ceo-ky-ten-ket-hon-di/953075/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.