Người nói là Đông Phương Tín.
Trong phút chốc họ đã bước đến gần. Thích Nghi nhìn gần mới thấy rõ dáng vẻ của họ, một người trong số đó Lý Tốc. Vẻ mặt cậu ta lộ vẻ âm trầm dường như tâm trạng không tốt lắm.
"Không nghe thấy lời tôi nói hả?" Lời nói ra không nhận được sự hồi đáp của các cô nên Đông Phương Tín càng trầm giọng hơn: "Ngay lập tức trở về phòng."
"Các anh có thể ra đây thì tại sao lại đuổi chúng tôi trở về phòng chứ?" Thích Nghi thấp giọng hừ một tiếng, hoàn toàn muốn đối nghịch với anh: "Chúng tôi không ngủ được nên muốn đi dạo một lát."
"Cô ——"
"Đông Phương." Vào lúc đó, một giọng nói khác vang lên.
Cùng với bóng dáng cao lớn đến gần thì Long Vu Hành cũng xuất hiện.
Đông Phương Tín nghiêng đầu lườm anh ta, nhưng anh ta lại lắc đầu như muốn ra hiệu gì đó cho Đông Phương Tín. Anh thoáng cau mày, mi mắt chất chứa sự âm trầm.
Trong lòng Thích Nghi cảm thấy kì lạ, rốt cuộc họ đang trao đổi cái gì với nhau, nhưng trông mấy người họ họ giống như chỉ tình cờ bắt chuyện với các cô nên cô cũng thôi không hỏi. d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Suy cho cùng thì tìm tòi bí mật của người khác cũng không phải chuyện hay ho gì.
Ánh mắt của Long Vu Hành nhanh chóng chuyển qua các cô, anh ta nhẹ giọng nói: "Hai cô không quen ở nơi rừng núi hoang vu này nên mới không ngủ được sao?"
Giọng điệu của Long Vu Hành vẫn được xem như hoà nhã, không nghe ra được là tâm trạng gì. So với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-ceo-ky-ten-ket-hon-di/953074/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.