Tháng bảy, nhiệt độ của Định Hải tăng cao, chán đến mức khiến người ta không thở nổi.
Sầm Niệm lười biếng không muốn ra ngoài, thà viết dàn ý trên máy tính cả ngày còn hơn.
“Chị ơi, có thể hôm nay em sẽ về trễ.” Úc Tiện vừa bước ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa nói.
Sầm Niệm nằm nghiêng trên giường, lười biếng gật đầu.
Úc Tiện có hơi không vui với thái độ này của Sầm Niệm, lẩm bẩm nói: “Bây giờ chị đối xử với em thật là lạnh nhạt.”
Sầm Niệm một tay ôm đầu, sau đó cười nhìn về phía cậu: “Trong lịch trình đến Định Hải, sáng sớm vừa đi buổi chiều đã về, chẳng qua là giống với ra khỏi cửa một chuyến mà thôi. Có cái gì đáng để chị lưu luyến đâu, hay là em không muốn trở về?”
“Tại sao chúng ta lại cách nhau xa như vậy? Chỉ cần chị không ở bên cạnh em một giờ thôi, là em đã bắt đầu thấy nhớ chị rồi!” Úc Tiện than thở.
Sầm Niệm dở khóc dở cười: “Bởi vì em là một người thich đeo bám đó.”
Úc Tiện lau tóc gần khô, cậu trực tiếp cởi áo ngủ trước mặt Sầm Niệm, sau đó đi lấy quần và áo sơ-mi trong tủ quần áo để thay.
Hành động của cậu thực sự rất tự nhiên, giống như đây là một chuyện rất bình thường.
Ánh mắt Sầm Niệm thoáng nhìn thấy cơ thể của cậu ngay lập tức sững sờ, mặc dù không phải là chưa nhìn thấy qua, nhưng đột nhiên bày ra trước mặt cô, làm cho cô có hơi bối rối.
Úc Tiện quay lại cài nút áo sơ-mi, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-vong-tay-anh/1078061/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.