Sầm Niệm hầu như không phản kháng, mềm mại nằm trong vòng tay của Úc Tiện.
Hơi thở của cả hai cuốn vào nhau như muốn cùng nhau trầm luân.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên không đúng lúc.
Sầm Niệm nắm lấy quần áo của Úc Tiện, cô tỉnh dậy sau tình trạng choáng váng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nghe điện thoại.”
“Không nghe.” Mắt Úc Tiện dừng ở cổ của Sầm Niệm, thở gấp: “Bây giờ mà còn nghe điện thoại cái gì.”
“…..” Hai má Sầm Niệm đỏ bừng nhưng vẫn cắn răng nói: “Bây giờ không được.”
Úc Tiện thở dài, cậu biết, vì cậu còn chưa mua thứ đó nữa.
Cậu chống tay nghiêng người nhìn Sầm Niệm đang cố chịu đựng rồi hôn lên khóe môi cô: “Vậy hôm nào chị dạy em nhé.”
Sầm Niệm thấy Úc Tiện đứng dậy cũng thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn thấy người gọi tới là Từ Dục, vẻ mặt Úc Tiện trầm xuống trong nháy mắt.
Cậu nhận điện thoại, giọng nói cũng mang theo khí lạnh: “Tốt nhất anh nên cho tôi một lí do tại sao anh lại gọi điện lúc này.”
Lông tơ của Từ Dục dựng thẳng lên, biết mình đã phá hỏng chuyện tốt gì nên lập tức xin tha thứ: “Tôi cũng không có cách nào cả ông cụ non, có mấy hoạt động phải xác nhận với cậu.”
“Tôi mới xuất viện đã sắp xếp hoạt động cho tôi, có thấy quá đáng không?” Úc Tiện hừ một tiếng.
Từ Dục vội vàng giải thích: “Không phải hoạt động gần đây, chỉ là thảo luận trước, muốn xem ý kiến của cậu thôi.”
“Tôi đã có người đại diện tạm thời.” Úc Tiện nhìn Sầm Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-vong-tay-anh/1078053/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.