Nếu nói không động tâm thì chính là nói dối. Sầm Niệm xua đi những hình ảnh hiện lên trong đầu mình, cô lùi lại một bước, hô hấp cũng trở nên khó khăn. “Không được nói bừa.” Cô nhanh chóng cảnh cáo. Úc Tiện cười nhẹ khi nhìn thấy tai của Sầm Niệm đỏ lên, “Sao chị phải lùi về sau vậy, em chưa làm gì hết mà.” “Tôi…” Sầm Niệm còn chưa nói xong Úc Tiện đã cầm lấy tay cô rồi kéo cô vào trong. Sau khi cánh cửa được đóng lại thì hơi nước mông lung trong phòng tắm như tăng nhiệt độ lên. “Úc Tiện.” Hô hấp Sầm Niệm ngừng lại. “Chị cũng thích em đúng không.” Úc Tiện đẩy Sầm Niệm dựa trên cửa, ánh mắt sáng quắc như muốn nói rằng không có đáp án thì sẽ không buông tay. “Nếu không sao chị lại đối xử với em tốt như vậy chứ?” Sau đó cậu lại hỏi, “Nấu cơm cho em còn chăm sóc em nữa. Chị nói đi?” Trong lòng Sầm Niệm run rẩy, mỗi lần Úc Tiện thẳng thắn đều làm cô trở tay không kịp, có thể nói là không biết phải làm sao. Úc Tiện không thúc giục mà yên lặng nhìn cô. Xung quanh Sầm Niệm là hơi thở quen thuộc, vừa ấm áp lại vừa có cảm giác an toàn. Lòng cô dần yên ổn lại, hai tay cầm lấy góc áo của Úc Tiện, sau đó chậm rãi tựa vào trong lồng ngực cậu, nhắm hai mắt lại nói: “Thích.” Hai mắt Úc Tiện mở to như không thể tin được. Sầm Niệm thấp giọng nói: “Còn thích hơn cả tưởng tượng.” “Chị…” Úc Tiện sửng sốt hồi lâu cuối cùng cũng phản ứng lại, giọng nói cũng xen lận sự vui mừng, “Vừa rồi em không nghe nhầm đúng không? Chính miệng chị nói thích em?” Sầm Niệm bị Úc Tiện ôm vào trong lòng vừa đúng dán vào cơ ngực của cậu, lúc này trái tim nóng bỏng đó đang đập dữ dội. Cô khẽ cong môi lên, nó như thể đang đập thẳng vào tim cô vậy. “Em cũng thích chị!” Úc Tiện không buông tay mà còn muốn trút hết tình yêu trong lòng ra: “Em còn thích nhiều hơn chị ngàn lần!” Sầm Niệm bất lực, không ngờ cậu còn so đo nữa. “Chị có biết em chờ ngày này lâu lắm rồi không?” Úc Tiện thấp giọng nói, “Tuy chậm nhưng may là chị thích em.” Cậu ôm chặt Sầm Niệm như muốn khảm cô vào thân thể mình, từ nay về sau không bao giờ…tách ra nữa. Cảm xúc thăng hoa, đây dường như là cơ hội tốt nhất để kề cận. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào. “Úc Tiện!” “Ông cụ non, cậu đi đâu vậy!” Cửa nhà tắm mở ra, Sầm Niệm và Úc Tiện một trước một sau đi ra. Tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng vết ửng hồng trên khuôn mặt của Sầm Niệm lại lộ rõ một cách bất thường. Tôi không biết ai đã cười trước làm Sầm Niệm càng thêm xấu hổ. Nếu không phải Từ Dục đang ngồi xe lăn thì Úc Tiện đã muốn xiên anh ta rồi. ____________ Sau khi ở bệnh viện hơn một tuần Úc Tiện đã nóng lòng muốn về nhà. Từ Dục rảnh rỗi buồn chán, được trợ lý đẩy đến nhìn cậu thu dọn, “Cậu vội vàng đi như vậy hả ông cụ non?” “Chứ không thì sao?” Úc Tiện liếc anh, “Ở bệnh viện để anh làm phiền tôi với chị ấy à?” “Làm sao tôi biết cậu với…” Từ Dục dừng lại, lập tức hóng hớt: “Cho nên bây giờ hai người đã thành đôi?” Nhắc tới việc này, trên mặt Úc Tiện tràn đầy tự tin: “Chứ sao nữa, chị ấy không thích tôi thì thích ai.” Từ Dục ghen tị nói: “Có thể là do cậu ảo tưởng.” “Tôi nghe thấy mùi chua.” Úc Tiện cười, “Anh đừng lượn lờ trước mặt làm tôi chướng mắt, thấy anh là đã thấy phiền.” Từ Dục lập tức cáo trạng với trợ lý phía sau, “Thấy chưa, cậu ta thấy tay chân tôi bị thương không tiện cử động nên tìm cớ đuổi việc tôi.” “Tôi nghi ngờ anh bị rơi não.” Úc Tiện bất động nói với trợ lý: “Có thời gian thì dẫn anh ấy đi kiểm tra xem, xem não có bị hỏng không.” Trợ lý: “……” Từ Dục tức giận trừng mắt nhìn Úc Tiện rồi nói chuyện chính: “Còn lâu lắm tôi mới hồi phục được nên công ty muốn tìm một người đại diện tạm thời cho cậu, đến lúc đó cậu tự chọn.” “Vậy chờ anh tốt lên rồi hãy tham gia hoạt động.” Úc Tiện nói rõ. Từ Dục a một tiếng: “Tôi không cảm động đâu, đừng tưởng tôi không biết cậu đang tìm lí do để không chạy hoạt động để ở cạnh Sầm Niệm.” Úc Tiện đúng lý hợp tình: “Nếu anh đã biết thì tôi cũng không cần giải thích nhiều.” Khóe miệng Úc Tiện co giật, nếu không phải anh không tiện cử động thì đã muốn đánh người rồi, nhưng thực tế lại khiến anh phải nhún nhường: “Cậu chọn một người đi ông cụ non” Úc Tiện gật đầu: “Tôi sẽ suy xét.” Từ Dục: “…” ________________ Úc Tiện ra khỏi phòng bệnh thì Sầm Niệm đã đứng chờ sẵn. “Chị!” Cậu lao về phía trước rồi nhìn Sầm Niệm với đôi mắt sáng ngời, “Sao chị không vào? Sầm Niệm rất tự nhiên giúp cậu vén mớ tóc rối bù trên trán, cười khẽ nói: “Chị nghe thấy Từ Dục đang nói chuyện với em, nghĩ chắc là đang nói chuyện quan trọng nên không đi vào.” “Không có chuyện gì quan trọng đâu, làm sao quan trọng bằng chị.” Úc Tiện than thở. Sầm Niệm cười bất đắc dĩ, nhìn vào chiếc vali bên cạnh cậu rồi nói đùa: “Em ở bệnh viện mà hành lý còn nhiều hơn người ta đi du lịch nữa.” Úc Tiện cố ý làm ra vẻ khổ sở: “Chị bắt đầu ghét em rồi, em sẽ cố gắng.” Sầm Niệm cảm thấy may mắn vì đây là bên ngoài phòng bệnh VIP, nếu không có người đi qua người ta còn tưởng cô bắt nạt Úc Tiện. Cô vờ tức giận: “Với kỹ năng diễn xuất này thì em nên nhận bộ phim tiếp theo đi, nếu không thì lãng phí quá.” Úc Tiện bước tới nắm tay Sầm Niệm trìu mến rồi nói: “Em chỉ muốn ở chung với chị thôi, không đi đâu hết.” “Cúi xuống.” Sầm Niệm gạt tay cậu ra. Úc Tiện ngoan ngoãn cúi xuống, nhỏ giọng than thở: “Sao chị không cho em nắm tay chị!” Sầm Niệm mang khẩu trang đã chuẩn bị từ trước cho cậu, gương mặt đẹp đẽ kia nhanh chóng chị che đi, “Muốn lúc ra ngoài bị người ta vây lại à?” Úc Tiện còn chưa nói gì thì trên đầu lại có thêm một cái mũ. Trong lúc cậu giật mình Sầm Niệm nắm lấy tay cậu, “Đi thôi.” Úc Tiện nhìn bóng lưng Sầm Niệm, khóe môi cong lên, ngoan ngoãn theo sau. Đi vào bãi đỗ xe, Sầm Niệm mở cốp xe ra để Úc Tiện bỏ vali vào rồi lập tức đến ngồi ghế lái. Úc Tiện ngồi ở ghế phụ lái, cậu cởi khẩu trang và mũ ra nhìn bên trong xe rồi hỏi: “Chị còn có thể lái xe à?” Khóe môi Sầm Niệm mỉm cười, mặt mày tự tin lại đường hoàng: “Chị không chỉ biết lái xe mà còn biết đua xe nữa.” Trước kia cô cũng chơi đua xe, lúc đó cảm thấy tốc độ là chuyện rất kích thích, cũng là thứ duy nhất khiến tim cô đập thình thịch. Sau đó lại xảy ra một vài sự cố nhỏ, hơn nữa cô cũng đắm chìm vào việc viết kịch bản nên mới dần dần từ bỏ việc đua xe. _________________ Tới Định Hồ Loan rồi Sầm Niệm vững vàng cho xe dừng lại. Khi Úc Tiện nhìn Sầm Niệm một lần nữa, sự mê đắm trong đáy mắt cậu dường như tăng lên, “Hình như không gì là chị không biết làm cả” Trên đường đi Sầm Niệm đã được Úc Tiện khen ngợi vô số lần, lúc này đã rất bình tĩnh nên chỉ bĩu môi. Trong nhà Úc Tiện vẫn có người quét dọn nên cũng rất sạch sẽ. Sầm Niệm đi vào theo, nhìn căn nhà rồi mỉm cười: “Có người dọn dẹp cho thật là tiện.” Vì chứng minh mình cần cù nên Úc Tiện lập tức giải thích: “Bình thường ở nhà em cũng tự dọn dẹp!” Sầm Niệm nở nụ cười, còn nói thêm: “Em thu xếp hành lý đi, chị về đã.” “Chị đừng đi.” Úc Tiện lôi kéo cô, dùng giọng nói tội nghiệp nói: “Không thể ở lại giúp em sao.” “Không đói bụng à?” Sầm Niệm cười nói: “Chị đói bụng, chị phải chuẩn bị gì đó để ăn.” “Vậy chị đợi em với, em thu dọn đồ đạc nhanh lắm.” Úc Tiện vẫn không buông tha, “Em muốn nấu ăn với chị.” Nghe vậy Sầm Niệm đành phải đồng ý. Chờ Úc Tiện thu dọn xong hai người lại tới nhà Sầm Niệm. “Vẫn là nhà chị thoải mái hơn.” Úc Tiện vừa vào cửa đã cảm thán, cậu đi thành phố Tân xảy ra tai nạn, đã hơn một tuần rồi chưa tới nhà Sầm Niệm. Lúc này vừa vào đã cảm thấy rất nhớ. Từ trước Sầm Niệm đã mua cho cậu một đôi dép đi trong nhà, vừa hay là một đôi với mình. “Mang đi.” Cô lấy dép đi trong nhà ra, không để ý đến Úc Tiện nữa. Mà sau khi Úc Tiện mang dép vào lại cúi đầu cười với đôi dép rất lâu. Sau khi vào phòng bếp Úc Tiện thấy Sầm Niệm mang tạp dề còn cố ý quấn lấy đòi giúp đỡ, “Để em giúp chị.” “Tự chị có thể…” Sầm Niệm còn chưa từ chối thì Úc Tiện đã tiến tới và đưa tay qua eo cô, nghiêm túc giúp cô thắt tạp dề. Cô đỏ mặt nhưng lại thấy Úc Tiện thắt tạp dề đến một phút vẫn chưa xong. “Em cố ý!” Sầm Niệm tức giận trừng mắt lại tình cờ nhìn vào đôi mắt đang cười của Úc Tiện, cô bị nụ cười tinh ranh kia làm cho sững sờ. Úc Tiện ôm eo Sầm Niệm, trực tiếp để cô dựa vào mình, “Mỗi lần như thế này em đều thấy chị rất đáng yêu.” Sầm Niệm đè nén sự rung động trong lòng xuống, cô ý giả vờ bình tĩnh: “Còn muốn ăn cơm không?” Úc Tiện ngoan ngoãn buông tay, “Muốn.” ______________ Bữa cơm này làm tới khi trời tối đen mới xong, nguyên nhân là do Úc Tiện bên cạnh cứ làm phiền. Sầm Niệm vừa bất đắc dĩ lại vừa để cho cậu tùy ý quậy phá, có thể nhìn thấy bộ dạng khôi phục sức sống của Úc Tiện là điều tốt nhất với cô. “Cơ thể em thật sự không sao đúng không?” Trên bàn cơm Sầm Niệm vẫn không nhịn được lo lắng mà hỏi. Úc Tiện vén tóc chỉ vào vết thương đã lành cho cô xem, “Nhiều ngày trôi qua như vậy, đã lành từ lâu rồi, chị đừng lo lắng.” “Trong khoảng thời gian này em cũng không tiện đi lại. Nếu có việc gì chị sẽ chở em đi.” Sầm Niệm vẫn rất tin tưởng vào tay lái của mình. Úc Tiện cong môi cười yếu ớt: “Có phải chị nghe lén em với Từ Dục nói chuyện nên biết em cần một người đại diện tạm thời không.” Cô nghe được một chút, nhưng cô cũng biết rằng Úc Tiện rất kén người xung quanh. Cho nên cho dù có giận Từ Dục thế nào thì cũng chỉ là hù dọa đùa giỡn, chưa từng nghĩ tới việc thay đổi người đại diện. “Gần đây chắc em rất rảnh.” Sầm Niệm khẽ cười, “Nếu em phát tiền lương cho chị thì có thể chị sẽ suy xét.” Hai mắt Úc Tiện sáng lên: “Đừng nói tiền lương, chỉ cần chị muốn là được!” Sầm Niệm khẽ cười nói: “Vậy chị đây đành làm người đại diện tạm thời của cậu vậy.” Nghĩ đến việc có nhiều cơ hội ở chung với Sầm Niệm hơn Úc Tiện đột nhiên cảm thấy trực tiếp xóa hai chữ tạm thời đi chắc chắn sẽ rất tốt! Đã ăn xong từ lâu. Tất nhiên Úc Tiện không muốn về như vậy, cậu đảo mắt rồi đột nhiên nói: “Chị ơi, em có quà cho chị nè. Chị chờ một chút.” Sầm Niệm hơi giật mình, chờ cô hồi phục tinh thần Úc Tiện đã chạy đi rồi. Đến khi quay lại trong tay Úc Tiện mang theo một vali đồ đi vào. “Em muốn làm gì?” Sầm Niệm vội vàng đi với. Úc Tiện để vali vào rồi đáng thương nói: “Muốn ở chung với chị.” Thiếu chút nữa Sầm Niệm tưởng mình nghe lầm, “Không phải em nói có quà cho chị sao?” “Sao chị lại nhớ đến quà chứ.” Úc Tiện mím môi, “Chẳng lẽ em không quan trọng bằng quà sao!” “Cho nên em tiền trảm hậu tấu?” Sầm Niệm hơi buồn cười nhìn cậu. Úc Tiện nằm trên sô pha, cười đùa, “Dù có phải ngủ trên sô pha em cũng muốn sống chung với chị.” “Đứng lên.” Sầm Niệm đá vào bắp chân Úc Tiện. “Không đứng.” Sầm Niệm đi đến trước mặt muốn kéo cậu đứng lên, nhưng sức lực quá yếu nên đã bị Úc Tiện phản công. Cả hai lộn xộn trên sô pha, chỉ với một hành động Úc Tiện đã kéo Sầm Niệm vào vòng tay mình. Sầm Niệm nhìn Úc Tiện đang gần ngay trước mắt làm tim cô đập loạn xạ không kiểm soát được. Tầm mắt Úc Tiện lướt qua môi Sầm Niệm, ánh mắt tối sầm lại, hỏi: “Chị ơi, em hôn chị được không?” Lời nói quá trực tiếp làm hô hấp Sầm Niệm hỗn loạn trong nháy mắt. Cô vòng qua cổ Úc Tiện, giọng nói trầm thấp như đang khích lệ: “Úc Tiện, hôn chị.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]