Nếu nói không động tâm thì chính là nói dối.
Sầm Niệm xua đi những hình ảnh hiện lên trong đầu mình, cô lùi lại một bước, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Không được nói bừa.” Cô nhanh chóng cảnh cáo.
Úc Tiện cười nhẹ khi nhìn thấy tai của Sầm Niệm đỏ lên, “Sao chị phải lùi về sau vậy, em chưa làm gì hết mà.”
“Tôi…”
Sầm Niệm còn chưa nói xong Úc Tiện đã cầm lấy tay cô rồi kéo cô vào trong.
Sau khi cánh cửa được đóng lại thì hơi nước mông lung trong phòng tắm như tăng nhiệt độ lên.
“Úc Tiện.” Hô hấp Sầm Niệm ngừng lại.
“Chị cũng thích em đúng không.” Úc Tiện đẩy Sầm Niệm dựa trên cửa, ánh mắt sáng quắc như muốn nói rằng không có đáp án thì sẽ không buông tay.
“Nếu không sao chị lại đối xử với em tốt như vậy chứ?” Sau đó cậu lại hỏi, “Nấu cơm cho em còn chăm sóc em nữa. Chị nói đi?”
Trong lòng Sầm Niệm run rẩy, mỗi lần Úc Tiện thẳng thắn đều làm cô trở tay không kịp, có thể nói là không biết phải làm sao.
Úc Tiện không thúc giục mà yên lặng nhìn cô.
Xung quanh Sầm Niệm là hơi thở quen thuộc, vừa ấm áp lại vừa có cảm giác an toàn.
Lòng cô dần yên ổn lại, hai tay cầm lấy góc áo của Úc Tiện, sau đó chậm rãi tựa vào trong lồng ngực cậu, nhắm hai mắt lại nói: “Thích.”
Hai mắt Úc Tiện mở to như không thể tin được.
Sầm Niệm thấp giọng nói: “Còn thích hơn cả tưởng tượng.”
“Chị…” Úc Tiện sửng sốt hồi lâu cuối cùng cũng phản ứng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-vao-vong-tay-anh/1078051/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.