Hà Thụ ngày hôm ấy bị gây sức ép đến kiệt sức, sắc trời trở nên tối hẳn mọi ánh đèn được giăng lên, sau khi ôm quần Tô Mạch, một bên dặn dò mẹ mình quần áo màu gì như thế nào diện mạo ra sao đầu tóc kiểu gì một bên khóc, khóc xong liền thiếp đi, nửa đêm, Tô Mạch sợ mẹ Hà Thụ không tìm được nơi nghỉ chân, liền ôm Hà Thụ đặt lên giường, sau đó mở xe đi tìm khắp thành phố, thời điểm tìm được, tình huống cụ thể Hà Thụ không biết, ký ức của Tô Mạch lại còn mới mẻ, nhưng thủ đoạn ngoại giao của y luôn luôn bạo vì tiền mà trót lọt, mọi việc đều thuận lợi khéo léo. Nhưng đụng tới nữ nhân hơn năm mươi tuổi này, trước khi lên sân khấu liền khẩn trương đến thất bại thảm hại, sau phải dùng một cỗ khí thế mạnh mẽ mà lên sàn.
Y đem chiếc xe ưa thích ngừng ở ven đường, nhìn theo quý bà kia, dùng thư thế phong độ nhất đã luyện bao nhiêu năm của mình xuống xe, lộ ra hàm răng trắng đều, ở nửa đêm phát ra ánh sáng chói lòa, so với răng bạc còn nổi bật hơn, Tô Mạch hơi hơi cúi người, lộ ra tươi cười hòa ái dễ gần không ai sánh bằng, ôn nhu nói: “Dì… Người là mẹ của Hà Thụ đi.”
Người đàn bà kia dừng ở đây, nhìn y một cái. Tô Mạch liền khẩn trương thiếu chút nữa quên nói thế nào, cuối cùng Tô Mạch lộ ra nụ cười chống đỡ nói: “Con là bằng hữu của Hà Thụ, cùng đơn vị của Hà Thụ, Hà Thụ cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494293/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.