Hà Thụ đã quên mình làm sao rời khỏi tiểu khu kia, gió thổi qua, cả người liền phát run, cả người vừa dính vừa ẩm ướt, thời điểm ngồi ở bên đường, từ nam chí bắc, ngựa xe như nước (1),mơ hồ nhìn thấy ánh mắt của người qua đường, có xem thường có không thèm chú ý tới có đồng tình, hắn biết bộ dáng hắn lúc này rất sa sút, khó tránh không khỏi làm người ta nghĩ đến người này xui rủi vô công rỗi nghề, khó tránh làm cho người ta nghĩ đến người đến đường cùng, một.. không… chú ý tới loại nghèo túng này sẽ nhảy lầu, Hà Thụ dùng khuỷu tay hơi sạch của mình chà mặt, rồi mới chậm rãi bắt đầu đi mép đường cái, gió thổi qua lạnh đến thấu xương.
Hắn nhớ tới khởi đầu từng đọc trong một quyển sách: “Gió lạnh như đạo, mặt đất như cái thớt gỗ, bá tánh là thịt bò, ngàn dặm tuyết bay, đem trời cao làm hỏa lò, hòa tan vạn vật thành bạc trắng.” Hắn chỉ nghĩ rằng gió mùa đông rất lạnh, hiện giờ bất quá chỉ là cuối thu, không ngờ có thể lạnh thấu xương đến vậy. Trong chớp mắt, thu đi qua người đã già, cố nhân nay còn đâu.
Những năm trước kia, hắn có thể dùng tưởng tượng của mình dùng một quyển sách để gây dựng thêm sự dũng cảm cho mình, mặc dù không điên cuồng lêu lổng mà thành thật sống: Bao nhiêu năm trước kia, hắn có thể là một người nhẫn nhịn ở trong công ty, mặc dù thật sự không hòa thuận nhưng vẫn bình an vô sự. Đã qua bao lâu rồi, hắn còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494292/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.