Tô Mạch trở mình nhìn danh bạ thật lâu, cuối cùng cũng tìm tới số điện thoại của Hà Thụ.
Y cảm thấy việc bày tỏ với người này rất đặc biệt, nếu sớm biết rằng muốn tiến tới, lúc ấy cần gì phải như vậy. Y chưa từng làm việc nhạt nhẽo như vậy, coi như đây là phá lệ cũ. Điện thoại vang lên thật lâu cũng chưa có người nhận, đại khái bình thường không sử dụng, cho nên cũng không mang theo. Tô Mạch nhớ tới lúc cho hắn điện thoại, dặn hắn lúc nào cũng phải mang bên người, lúc này lòng cảm thấy có chút khó chịu. Sau khi để điện thoại xuống, tâm bắt đầu cân nhắc, nhớ tới chỉ có mình mới có số điện thoại của Hà Thụ, trước kia còn cả ngày mang theo, vừa kêu liền đến, giọng kia lại kìm nén xuống.
Trong lòng nhớ lại Hà Thụ là một con người ngay thẳng hiếm có, trừ việc nói năng hơi lộn xộn, mới nhìn cảm thấy tính cách thật chán ghét, nghĩ đến đúng là càng ngày càng hiếm có.Tính tình tốt như vậy, tùy người nhặt lấy liền có thể lật tới lật lui, tuy là có chút lửa nóng, nhưng nhẹ giọng khuyên vài câu, mọi chuyện lại mưa thuận gió hòa. Tô Mạch nhớ tới kết giao nhiều người như vậy, nóng giận lên liền ném vỡ đồ đạc, muốn khuyên phải có vòng cổ nhẫn kim cương, là một người khó hầu hạ, lúc chia tay đều là bộ dáng sụp trời lở đất.
Con gái bây giờ, yêu một lần đã muốn phải kinh thiên động địa, thất tình một lần là ra biển lớn, nhiều lần lại thành thấu rõ hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494275/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.