Hà Thụ cúi đầu, đợi một hồi, thấy Tô Mạch cũng không đáp lại, liền hiểu rõ. Tô Mạch tuy bên ngoài chiếu cố hắn như thế nào, nhưng chung quy vẫn không thích nam nhân, bất quá cả hai đều cần tìm lẫn nhau, cho nên gắn lại một chỗ. Chính mình lại không phân biệt rõ sự ôn nhu kia là ánh sáng nhỏ của đom đóm có thể tắt ngủm bất cứ lúc nào hay ngôi sao sáng mãi từ trước tới nay mà thôi. Có mặt trời liền rực rỡ, có mưa liền đâm chồi, làm… cái mũi liền khó chịu —- thật là không biết tốt xấu.
Hà Thụ mạnh mẽ cười đứng lên, nói: “Tôi… Tôi còn việc, đi trước.” Hà Thụ nói xong đứng dậy, Tô Mạch cũng không cản hắn, vẫn im lặng ăn này nọ, một miếng rồi một miếng, Hà Thụ đứng lên làm cái bàn lung lay một chút, quả ớt đỏ dính dầu liền lăn tới quần của hắn, hắn không biết làm thế nào, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, đụng tới cửa thủy tinh của quán nhỏ, tiếng chốt cửa vang lên đinh đinh đang đang không ngừng, Hà Thụ giống như bị hoảng sợ, lùi lại vài bước nhìn nó, cánh cửa vẫn còn tốt, lúc này mới ôm mặt xoay người đi ra.
Tô Mạch ở trong quán im lặng ngồi ăn, miếng củ cải trắng từng chút ăn vào miệng, cũng không rõ cảm giác gì, ăn nhiều sơn hào hải vị, lại cảm thấy không bằng hương vị của củ cải trắng này, thanh thanh, yên phận, mộc mạc, lãnh đạm, yếu ớt, cây củ cải mềm nhũm tiến vào trong họng, từ họng tiến vào thực quản, lưu lại một đám nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494274/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.