Sau hơn mười ngày, Tô Mạch thường xuyên đi tìm Hà Thụ, nhưng phần lớn di động đều không dùng tới, chủ yếu gọi người thông báo một tiếng, nói là lại trục trặc ra sao, lớn từ cửa đóng nhỏ đến ngăn kéo, Hà Thụ mỗi lần đều là có chút hoảng hốt hiểu được, nhưng lại sợ y làm gì xấu, đều là ôm công cụ hấp tấp đi qua, nhưng những dụng cụ này không một lần nào được phát huy công dụng.
Thời điểm Tô Mạch gọi hắn, phần lớn thời điểm đều là thời điểm nghỉ trưa, người khác đều ở văn phòng, Tô Mạch liền không sợ hãi mang Hà Thụ ở trong lối đi nhỏ đấu đá lung tung, lái xe đi ở trên đường càn quét, có đôi khi sẽ mang Hà Thụ đi siêu thị, hai người ôm đống lớn củ cải trắng không coi ai ra gì, gặp gỡ thời điểm giảm giá, Hà Thụ ở mặt sau lấy đồ, Tô Mạch ở phía trước xung phong mở đường, chờ thời điểm ăn uống thỏa mãn, đều là một thân mồ hôi khó ngửi, Tô Mạch lại mang Hà Thụ về nhà của mình, y ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi một bên nghĩ lần sau muốn ăn cái gì, Hà Thụ ở trong phòng bếp nồi chảo leng keng một trận loạn vội.
Có một lần ở trong nhà Tô Mạch không có muối, Tô Mạch mặc quần tây trang ống quần giẫm lên dép lên, đá lẹp xẹp đi xuống dưới lầu mua, gặp một đống người của Phùng Lạc, những anh em khác đều lớn tiếng rống: “Tô Mạch, đi a, người nào khiến cậu hồi tâm, hôm nào mang bọn tôi bái kiến chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494269/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.