Cô tự nhẩm lại, không biết từ khi được sinh ra đến nay cô đã bị ai tát bao giờ chưa? Chắc chắn là chưa, đó là một câu trả lời chắc nịch và đầy tính thuyết phục, nếu nói có thì có khi sẽ chẳng ai tin đâu. Nhưng sự thật chẳng ai ngờ tới đây không phải cái tát đầu tiên trong đời Ellie. Thực chất trước đó rất lâu rồi, chính bản thân Ellie đã tự tát mình để lấy lại tinh thần sau cái chết của mẹ, mặc dù những tiếng vang âm thầm mỗi đêm ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng là do chính bản thân Ellie tự làm thương mình, còn hiện tại thì khác. Người động tay với cô chẳng ai khác lại là một kẻ người ở hỗn xược và ngạo mạn.
Thấy Ellie cứ ôm mặt đứng đó, mặt cúi gằm xuống đất không động đậy cũng không chút phản kháng, chỉ có một chút khiến ả ngạc nhiên là cô không hề khóc, ả nhìn lại bàn tay khá đỏ của mình và chắc chắn ả đã dội một lực rất mạnh khi tát, đến nỗi còn có thể nghe được tiếng gió rít một cái trong không trung, ấy vậy mà Ellie lại không khóc. Mặc kệ thôi, khóc hay không giờ còn quan trọng sao? Dẫu sao thì cô ả cũng đã đạt được mục đích là thị uy và trút giận lên Ellie trước mặt đám người hầu cùng hội kia rồi.
Trông ả có vẻ hả hê lắm, ả chống hai tay trên hông, hơi cúi xuống gần sát đầu Ellie như muốn dòm rõ xem biểu cảm khi này của cô là gì, có sợ hãi không, hay trông có mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-tinh-yeu/3481322/chuong-38.html