Bầu trời trong xanh, những tia nắng nhè nhẹ xuyên qua đám may lẻ tẻ trắng xóa như bông, chiếu xuống mặt hồ tĩnh nặng không gợn sóng trong khu vườn rộng thênh thang, tạo thành nhiều tia sáng long lanh tựa sao đêm giữa ban ngày trên mặt nước vô cùng đẹp mắt. Tiếng gió vi vút tinh nghịch lướt qua làn tóc của Ellie, rồi lại thổi bay đống lá nhỏ vừa được cô nàng thu gọn vào một góc, cô ngán ngẩm chỉ biết bất lực đứng nhìn đống lá bay rải rác khắp sân.
Khoảng sân sau này tương đối rộng, lại nhiều cây cối và bụi lá tuy mùa xuân không rụng quá nhiều, nhưng số lá bị đám trẻ mang danh thợ vườn tỉa tót lại rơi xuống bao kín cả gốc cây.
Ellie lại tiếp tục đưa chổi quét, tiếng chổi chạm đất xào xạc nghe thật vui tai, nhưng Ellie lại chẳng thể vui chút nào. Cô đã mất quá nhiều thì giờ vào việc quét sân rồi, hai bàn tay cũng bắt đầu đỏ lên vì cọ xát với thân chổi cũ kĩ xơ xác nhiều vết lồi lõm.
Cô thầm nghĩ may sao đây chẳng phải mùa thu hay đông, vì nếu không số lượng lá rụng sẽ gấp nghìn lần chỗ này, có khi còn phủ kín cả mặt sân cũng nên ấy chứ.
Phải mất một thời gian khá lâu để quét dọn xong sân vườn, Ellie vươn tay lau đi những giọt mồ hôi lấp tấm trên trán chảy dài xuống má và cằm, nhìn vào bàn tay đỏ chót đau rát rồi lại nhìn thành quả của mình cô thở phào một hơi. Đối với người khác khoảng sân nhỏ này chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-tinh-yeu/3481321/chuong-37.html