" Mẹ ơi....mẹ ở đó đúng không mẹ ơi...? "
Trong khoảng không bất tận bao quanh toàn là một màu xám xịt, tiếng gọi không lời đáp vẫn vang lên không ngừng dần trở lên gấp rút hơn.
" Mẹ ơi là con đây mẹ ơi...mẹ ơi đừng đi mà..."
Tiếng gọi ngắt quãng cùng hơi thở gấp không đều, dường như còn có cả tiếng thút thít và nước mắt rơi, những giọt nước mất long lanh như những viên kim cương từng giọt rơi xuống hồ nước tĩnh lặng dưới chân, tạo ra âm thanh " tí tách tí tách " vang khắp khoảng không rồi chìm vào hư vô. Dường như tất cả những âm thanh ấy đều vô tình tạo ra một bản hòa âm chứa đựng sự đau buồn và cô độc.
" Mẹ...Mẹ! Mẹ đừng bỏ con mà...đừng bỏ con mà đi! "
Theo tiếng gọi bé dần, tầm nhìn như nhòa đi vì nước mắt, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra với về phía ánh sáng một cách vô vọng, trong khoảng ánh sáng hiếm hoi trước mắt đó hiện hữu một bóng hình người phụ nữ.
Một người pụ nữ có đôi mắt xanh lam và mái tóc xanh ngọc bích dài thướt tha, từng động tác đều uyển chuyển tao nhã tựa như một thiên sứ. Dù có chút mờ ảo nhưng vẫn thấy được nụ cười hiền hậu, dịu dàng quen thuộc mang đến cảm giác an toàn như ánh nắng chiếu rọi trong đêm sương lạnh lẽo vậy.
Mặc cho người gọi đã thét khàn giọng nhưng người đó chỉ đáp lại bằng một nụ cười rồi quay người, dần đi vào nơi ánh sáng lóa mắt rồi biến mất.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-tinh-yeu/3462194/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.