Thu qua đông đến, từng con gió lạnh bắt đầu tràn vào xâm chiếm toàn bộ miền đất yên bình, nhìn qua tấm kính cửa sổ cũng bị mờ đi do cái lạnh. Cây cối xanh tươi um tùm đong đưa theo từng tia nắng mà nay những chiếc lá cũng đã rụng rời chỉ còn lại là hàng cây trọc khô khốc, những bông hoa trong hoa viên muôn vàn nở rộ giờ đây cũng không còn. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc cả tòa thành sáng lửa, những ánh lửa bập bùng ngoài trời tuyết rơi ngày càng dầy hơn. Trong nhà, người người quây quần bên người thân uống cốc cacao nóng hổi, kể những câu chuyện vui trông thật ấm áp làm sao.
Ấy vậy, đã khuya rồi mà ánh đèn mờ trong thư phòng phủ công tước vẫn sáng. Ngài công tước Ambershan William đang vùi mình vào tập tài liệu dầy cộp, đôi bàn tay to lớn đầy vết chai do cầm kiếm thoăn thoắt từng nét chữ trên trang giấy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú, nghiêm túc kết hợp chiếc kính cận sang trọng lại càng tăng thêm vẻ cuốn hút dưới ánh đèn mờ.
Bỗng ngài ta dừng bút, đưa tay hạ chiếc kính xuống, từ từ ngả người ra ghế thở dài, ngón tay dài nhấn mạnh xoa nắn bên thái dương, nhíu mày vì cơn mệt mỏi.
" Muộn thế này, chắc con bé cũng đã ngủ rồi "
Ambershan thở dài độc thoại, trong giọng nói trầm ấm hiện rõ vẻ tiếc nuối tự trách.
" Cả ngày nay mình đều không thể đến gặp con bé một lần, đã hứa sẽ làm tốt bổn phận của một người cha vậy mà....".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-tinh-yeu/3462193/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.