Thu người, Đường Cảnh Nghi nhìn vào khuôn mặt đẹp không tùy vết của Tần Tử Văn:"Tôi chỉ thích ăn mỗi cá thôi"
"Tôi nói em không nghe sao?" Một ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo xẹt ngang qua người Đường Cảnh Nghi.
Đảo mắt tìm tiêu cự mới, Đường Cảnh Nghi cố nép sát người vào ghế, kéo càng xa khoảng cách với Tần Tử Văn càng tốt, cô cau mày:"Tần Tử Văn anh ngang ngược vừa thôi. Đến việc tôi ăn gì anh cũng cấm là sao?"
"Đường Cảnh Nghi, khi tôi còn nhỏ nhẹ em tốt nhất nên ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ của mình lại"
"Lời của tôi không phải để em cãi bướng, biết chưa?"
Tần Tử Văn xiết chặt dây an toàn khiến Đường Cảnh Nghi bị kẹp chặt. Mi mắt rủ xuống, cô nắm lấy sợi dây an toàn trong tay Tần Tử Văn giằng co, ở một khoảng cách khá gần, không gian lại có chút chật chội, đôi môi căng mọng Đường Cảnh Nghi vô tình chạm vào một bên má của Tần Tử Văn.
Bốn mắt mở to, môi Đường Cảnh Nghi lui về, buông dây an toàn ra, cô xụ mặt.
Đầu có hơi cúi, môi nhếch lên treo ý người, Tần Tử Văn cố định dây an toàn rồi ngồi lại ngay ngắn trên ghế lái, đạp mạnh ga chiếc xe giật mạnh làm Đường Cảnh Nghi ngã người tới trước, ánh mắt uất ức cô liếc Tần Tử Văn.
Khi Tần Tử Văn và Đường Cảnh Nghi về đến Đường gia cũng là lúc trời đã bắt đầu hừng đông.
Đường Cảnh Nghi hai tay chắp lại đặt ra phía sau, đi trước Tần Tử Văn. Lên đến phòng định đóng cửa, lại bị cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/295513/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.