Hơi ấm ở lòng ngực Tần Tử Văn phả vào mặt Đường Cảnh Nghi, cô trong giây lát lại tham lam mà cảm nhận, được một lúc, cô đẩy người anh ra:"Anh muốn gì nữa đây?"
Với tay lấy khay cơm, Tần Tử Văn cẩn thận múc một muỗng đưa tới miệng Đường Cảnh Nghi:"Há miệng ra"
"Tôi đã nói không đói rồi, sao anh cứ lằng nhằng mãi thế?" Đường Cảnh Nghi trong vô thức quơ tay đẩy cánh tay Tần Tử Văn ra, muỗng cơm cứ thế tuột ra khỏi tay anh mà rơi vãi ra khắp sàn. Tần Tử Văn cau mày nhìn số cơm dưới sàn, ánh mắt có vẻ tức giận.
Đường Cảnh Nghi nhìn Tần Tử Văn cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh anh sẽ không kiềm chế được mà nhào tới bóp lấy cằm mình buông lời khó nghe.
Ánh mắt lo sợ, cô nhìn anh.
Nhìn mãi nhìn mãi, thấy Tần Tử Văn vẫn không hề có động thái sẽ dùng bạo lực với mình, cô ngây ngốc ngồi thừ người ra đó.
Tần Tử Văn ngồi một lúc, tự an tĩnh tinh thần, chẳng nói chẳng rằng, anh đứng lên đi thẳng ra cửa.
Đường Cảnh Nghi hướng mắt theo bóng lưng đầy lạnh lẽo của Tần Tử Văn, cau mày khó hiểu.
Vậy là đi rồi sao?
Không nổi giận với cô thật?
Gạt đi suy nghĩ, Đường Cảnh Nghi thoáng nhìn qua chỗ cơm kia, cũng không có ý sẽ ngồi dậy dọn đi, cô nằm lại xuống giường, khép mi.
"Khét"
Cánh cửa phòng mở ra, Tần Tử Văn trên tay cầm một cái muỗng mới và thêm một cốc sữa, anh đi vào đứng nhìn cô:"Ngồi dậy"
Giọng Tần Tử Văn tuy không hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/295512/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.