Gió thổi mây tan, một chút ánh trăng trong trẻo chiếu sáng lên khuôn mặt Đường Cảnh Nghi, nước mắt bỗng hóa thành vì sao long lanh uất nghẹn.
Tần Tử Văn trên người cô cứ như con hổ đói bất cần mà lao vào cô ngấu nghiến cắn xé. Bàn tay to lớn nhanh chóng xé toạt đi toàn bộ quần áo trên người của Đường Cảnh Nghi.
Tiếng rách của vải đánh thức thính giác của Đường Cảnh Nghi, cô vô cùng xấu hổ đưa tay cố giữ lại quần áo cho mình, cho dù nó không còn nguyên vẹn nữa cũng không sao.
Nhưng cơ bản sức của cô chẳng là gì so với Tần Tử Văn cả, anh nắm lấy bàn tay không chịu an phận của cô mà khóa chặt trên đỉnh đầu. Đường Cảnh Nghi chẳng biết phải làm sao, cứ thế nằm dưới thân anh điên cuồng lắc đầu phản kháng.
Dừng lại động tác, Tần Tử Văn đưa tay sờ lấy khuôn mặt nhỏ có phần hơi nhợt nhạt của cô trầm giọng dỗ dành:"Tiểu Kiều ngoan đừng khóc. Anh sẽ nhẹ nhàng, được không?"
Tiểu Kiều?
Đúng là nực cười, tại sao anh không chịu hiểu chứ?
Cô là Đường Cảnh Nghi. Người đang nằm dưới thân anh là Đường Cảnh Nghi.
Cô phải nói bao nhiêu lần nữa đây?
Nước mắt cô lại rơi xuống.
"Tần Tử Văn, tôi nhắc lại lần nữa tôi không phải là Phương Tiểu Kiều. Tôi là Đường Cảnh Nghi"
"Tiều Kiều em đừng giận, đừng khiêu khích anh nữa. Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi anh chỉ xem Đường Cảnh Nghi như em gái thôi"
Đường Cảnh Nghi như vẫn không tin vào tai mình. Anh vẫn đang nghĩ cô là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/295503/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.