Xéo sắc liếc Tần Tử Văn cảnh cáo, bà Tần dịu dàng nhìn sang Đường Cảnh Nghi, nắm lấy đôi bàn tay cô:"Nghi Nghi, về nhà chính ta chăm sóc cho con. Một ngày nó còn chưa biết trân trọng con thì con vẫn còn mãi khổ. Nếu một thời gian nữa nó không thay đổi, ta cưới chồng mới cho con là được. Chẳng việc gì phải chịu đựng nó cả"
Tức muốn nổ đom đóm mắt, Tần Tử Văn thật không hiểu ai mới là con do bà sinh ra nữa? Có ai lại đòi lấy chồng mới cho con dâu trong khi con trai mình vẫn còn sống sờ sờ ở đây không?
Nhưng tức thì cũng chỉ tức thế thôi, căn bản Tần Tử Văn không dám đụng đến mẹ mình, anh chỉ có thể đứng một bên gườm gườm tỏ vẻ không hài lòng.
Tự cảm thấy việc lung lay được quyết định của mẹ mình là không thể, Tần Tử Văn liền chuyển hướng sang chỗ Đường Cảnh Nghi, anh cầm chiếc điện thoại lên lắc lắc, rộ rõ nụ cười nham hiểm.
Đường Cảnh Nghi nhìn thấy được và cũng đoán được ý của Tần Tử Văn muốn nói là gì, cô không có quyền để lựa chọn nữa rồi. Đôi mắt mung lung vô định bỗng nhiên được định hình long lanh tròn xoe, Đường Cảnh Nghi xoay người cười với bà Tần:"Mẹ, không cần phải phiền phức thế đâu. Con ở biệt thự với anh ấy là được rồi. Anh ấy đối xử với con...rất tốt, mẹ đừng lo"
Bà Tần chua xót nhìn đứa trẻ ngốc này, đã là lúc nào rồi mà còn bao che cho nó, sự bao dung của cô đúng là khiến cho người khác phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/295499/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.