Tử Văn không nhịn được nữa, liền đưa tay bóp chặt lấy cằm Đường Cảnh Nghi ghì giọng:"Em tự mình mở miệng nói. Hay là muốn tôi cắt lưỡi em hả, Đường Cảnh Nghi?"
Ánh mắt tối sầm lại chau mày nhìn Đường Cảnh Nghi vẫn một mực ngoan cố, tay dùng thêm lực rút cạn ý chí chống đối trong cô:"Sự im lặng nhất thời của em đổi lại mấy mươi năm cố gắng của Triệu gia chắc đáng mà đúng không?"
Đôi mắt mở to lòng đầy căm phẫn, Đường Cảnh Nghi nắn nót từng chữ:"Tử Văn, anh không thể cho tôi một chút yên tĩnh được sao? Sở thích của anh cũng kì quái thật đó, trong miệng lúc nào cũng buông lời uy hiếp người khác anh không thấy chán à?"
"Không phải vì em một mực khăng khăng muốn bảo vệ thằng đó hay sao?"
Một câu anh nhắc đến Triệu Minh, hai câu cũng nhắc đến Triệu Minh, Tần Tử Văn anh muốn nói điều gì chứ? Anh vốn dĩ không yêu cô, người anh yêu là Phương Tiểu Kiều, thì giờ ở đây trước mặt cô anh dở thói kìm kẹp, ghen tuông gì chứ? Đầu óc anh không lẽ có vấn đề thật à?
Ánh mắt muôn phần loạn Đường Cảnh Nghi khép chặt:"Tử Văn, tôi mệt rồi. Để hôm khác chúng ta nói chuyện này sau đi"
Nhìn thấy bộ dạng bất cần của Đường Cảnh Nghi cô thế này, Tần Tử Văn anh cảm thấy vô cùng chán ghét. Hất mạnh cằm Đường Cảnh Nghi ra, sau đó cô chỉ nhìn thấy anh cầm lấy chiếc điện thoại lên bấm một dòng số đặt lên vành tai, hạ lệnh:"Vệ An, chuẩn bị cho tôi một số giấy tờ liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/295498/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.