Bình thường nếu là người khác chắc chắn rằng đã bị anh đá một cách không thương tiếc, còn Tô Tư Yên thì anh lại cẩn thận gỡ tay cô ra, bế lên xe. 
Quả thực không lên để con gái say rượu. Dáng vẻ cáu kỉnh của cô bây giờ thật bó tay. Cô vừa được đặt vào xe thì lại lăn xuống, tiếp tục bám lấy đôi chân kia, bây giờ không còn là vui vẻ nữa mà thay vào đó là bộ dạng khóc lóc thảm thương. 
“Chân giò, mày đừng đi, huhu,…” 
Gương mặt bị nhòe do nước mắt cùng nước mũi kia liên tục chùi vào quần anh. 
Hàn Bân lái xe nhịn cười đến khó tả, giám đốc của họ vốn ưa sạch sẽ, nay lại rơi vào hoàn cảnh này. Ngay lập tức anh cảm nhận được mùi thuốc súng từ người nào đó, cố điều chỉnh lại cơ mặt, tiếp tục lái xe. 
Hàn Bân dừng xe trước căn biệt thự của Phó Mặc Thần. Anh mở cửa xe cho hai người họ xuống. 
Phó Mặc Thần bế cô lên, rồi bước vào nhà. 
Căn nhà lớn nhưng chỉ có một người ở, hàng ngày đều có người đến dọn dẹp nhưng không được phép ở lại. 
Lần đầu tiên hắn đưa một người phụ nữ về nhà. 
Anh đặt cô trên giường, còn mình đi tắm, thay đồ. Sau khi đã xong xuôi rồi mới ngó đến cô. 
Giường nằm đã trống không từ lúc nào, anh chạy xuống nhà tìm cô cũng không thấy, cuối cùng lại thấy cô đang nhảy múa điên cuồng trên ban công. 
Anh lôi cô vào phòng mặc kệ sự phản kháng. Cô lim dim mắt, chất vấn: “Anh là ai? anh muốn làm gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/208632/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.