Vừa tan ca, cô đã gọi cho Tôn Lệ: “Bà rảnh không?”
Đầu dây bên kia là tiếng của Tôn Lệ: “Rảnh mà, sao gặp được anh ta chưa?”.Tô Tư Yên không trả lời, chỉ hỏi: “Uống rượu không?”
“Oke!”
Bảy giờ tối, Tô Tư Yên và Tôn Lệ bước vào ‘Heaven’ - một nhà hàng xa xỉ dành cho giới thượng lưu.
Tô Tư Yên ghé vào tai Tôn Lệ: “Xa xỉ vậy, mình sợ không đủ tiền.”
Tôn Lệ vỗ vai cô, vẻ đắc ý lắm: “Yên tâm, tiền cậu không cần phải lo.”
Tô Tư Yên vẫn vẻ sợ sệt, ghé vào tai Tôn Lệ: “Thôi hay đi chỗ khác đi, chỗ này,…”
“Nào, bà sợ gì chứ, yên tâm say tôi sẽ gọi lão chồng mà.”
“Nhưng mà,…”
“Sao bà lắm vấn đề thế,…”
Tôn Lệ kéo Tô Tư Yên vào, lấy thẻ thành viên cho phục vụ. Người phục vụ đó cúi đầu, dẫn hai người lên trên tầng. Hai người ngồi ngay cửa kính, chỉ cần đưa mắt nhìn ra ngoài có thể thấy được cả thành phố tráng lệ.
Giữa những ánh đèn chói lọi, dòng người đi lại phương tiện nối đuôi nhau, có cảm giác tấp nập nhưng cũng có sự cô đơn.
Tôn Lệ thấy ánh nhìn của cô, thầm đoán được vài chuyện. Cô nàng này rất dễ để người khác nhìn ra cảm xúc của bản thân.
Cô luôn chân thành với người khác, không tranh đấu, sống thực với những gì bản thân mong muốn. Con người này quả thực rất tốt bụng, tốt đến nỗi khiến người khác ghen tị ghét bỏ.
Tôn Lệ cất tiếng đánh tan không khí chán nản này: “Sao rồi, gã nói gì mà bà buồn như mất sổ gạo thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/208631/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.