“Không… không phải đâu, Phó Mặc Thần anh lừa em đúng không, anh không thể đối xử với em như vậy được.” 
Bối Như Ý ngã xuống sàn vẫn còn chưa tin sự thật đã bày ra trước mắt, cô ta rơi nước mắt liên tục van xin Phó Mặc Thần. 
“Đừng bỏ rơi em, em không còn nơi nào để đi nữa rồi, Bối Vận ông ta sẽ không tha cho em đâu. Xin anh, Mặc Thần đừng bỏ em… xin anh mà.” 
Phó Mặc Thần vẫn vô tình đi ra ngoài mặc kệ Bối Như Ý khóc lóc cầu xin trong phòng. Nam nhân trước giờ đều rất vô tình. Kể cả cha cô ta hay Phó Mặc Thần đều là kẻ không có tim. Cô ta hận, cô ta hận tất cả. 
Bối Như Ý lao ra ngoài lái xe về nhà họ Bối trong tình trạng mất kiểm soát. Vừa bước vào Bối gia, nhìn thấy người đàn ông kia dẫn người phụ nữ khác về nhà cơn giận của cô ta càng điên loạn. Mẹ cô ta bao năm qua nhẫn nhịn khổ sở bên một người đàn ông không ra gì. Ngày ngày cô đều nghe tiếng mẹ cô khóc đau đớn trong phòng. Hôm nay cũng vậy, tiếng khóc là âm thanh quen thuộc trong căn nhà này. 
Bối Như Ý không chịu được nữa trực tiếp xuống bếp lấy con dao trong tủ vừa cầm dao cô vừa bước từng bước một lên trên tầng. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm trong miệng: “Bối Vận, tôi sẽ gϊếŧ ông, Phó Mặc Thần, tiếp sau đó sẽ là anh, tất cả đều là kẻ dối trá, bạc tình.” 
“Ha…ha…ưm…a….ư…ân…a…a…a” 
Thứ âm thanh dơ bẩn trong phòng của đôi nam nữ kia. Cô chạm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242985/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.