Tô Tư Yên tự giễu bản thân, những lời cô ta nói đâu có sai. Cô đúng là tiểu tam thật. Có điều chính những lời này một lần nữa nhắc nhở cô, thứ không phải của mình thì sẽ mãi mãi không phải. Chua xót trong lòng nhưng cô cũng chẳng buồn so đo, cầm ly nước đứng dậy toan rời đi.
Phụ nữ khi có thể bắt nạt được một người khác thì họ cho rằng đó là thú vui mà thú vui thì đâu có thể dễ dàng rời đi. Người phụ nữ kia kéo cô lại, giọng càng lúc càng chua ngoa hơn: “Cô sợ gì, chuyện của cô chúng tôi cũng biết hết rồi đâu cần phải sợ bẽ mặt.”
Tô Tư Yên tức giận cầm ly nước trên tay từ từ đổ xuống đầu cô ta, giọng đanh thép: “Có là tiểu tam đi chăng nữa thì Kỷ Yên tôi cũng không để loại người như cô ở đây diễu võ dương oai.”
“Á ….á….”
“Cô dám đổ nước vào đầu tôi?”
Người phụ nữ kia giơ tay lên định tát cô một bạt tai thì Phó Mặc Thần tiến lại gần giữ tay cô ta lại, hất mạnh, ánh mắt tức giận đến cực hạn. Người phụ nữ kia vừa thấy Phó Mặc Thần liền giả vờ khóc lóc: “Phó tiên sinh, ngài xem cô ta dám đổ nước lên đầu tôi.”
Cô ta là ai chứ, là Tô Tư Yên mà Phó Mặc Thần chiều chuộng. Người phụ nữ kia không chỉ nhận lại ánh mắt gϊếŧ người của Phó Mặc Thần mà còn bị anh cầm chai rượu lên đổ từ từ xuống đầu cô ta, miệng nhấn mạnh: “Rác rưởi mà cũng đòi nói chuyện.”
Vừa nói anh vừa rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242984/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.