Đối mặt với sự tức giận ngầm này, Lý Tự có phần bất ngờ nhưng vẫn cẩn thận trả lời: “Tô tiểu thư đang trên lầu, cô ấy vừa đi ra ngoài một lát, sau khi trở về thì tâm trạng có vẻ không vui.”
Phó Mặc Thần nghi hoặc: “Cô ấy đi đâu?”
“Tôi không rõ.”
Đằng sau đó là những tiếng tút dài, Phó Mặc Thần ngắt điện thoại giữa chừng, gọi lại cho cô.
Điện thoại đổ chuông dài, đến lúc anh càng mất kiên nhẫn hơn thì rốt cuộc cô cũng bắt máy.
“Em sao vậy? Có chuyện gì?”
Cô điều chỉnh lại giọng, cô chưa kịp nói gì thì anh đã gầm lên: “Tô Tư Yên em nói đi chứ?”
“Phó Mặc Thần, Tô Tư Yên nhớ anh rồi!”
Phó Mặc Thần dường như không tin vào tai mình nữa, đè nén cảm xúc: “Lúc nãy em gọi tại sao không nói gì?”
“Chỉ là muốn nghe giọng anh một chút, em sợ làm phiền anh.”
Anh chất vấn: “Em có chuyện gì sao?”
Cô lắc đầu, mặc dù rất muốn nói hết những suy nghĩ trong đầu ra nhưng cô sợ, cô sợ anh sẽ không yêu cô nữa.
“Em thì có chuyện gì chứ, cả ngày ở nhà, có kẻ hầu người hạ, ngoài việc nhớ anh ra thì không có việc gì cả.”
Phó Mặc Thần biết cô đang nói dối nhưng không hề vạch trần, chỉ nhắc nhở cô: “Ăn tối rồi nghỉ sớm đi, em vẫn chưa khỏe hẳn đâu, mai anh sẽ về.”
“Không phải nói ngày kia sao?”
“Anh đổi ý rồi, anh cũng nhớ em lắm.”
Hai người không ai nói gì, cũng chẳng ai nỡ tắt điện thoại. Im lặng một chút, cô ngắt máy, tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242913/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.