Chương trước
Chương sau
Thái Vũ Trì đã bị kinh động, trong chớp mắt sẽ tới, phải lập tức rútlui khỏi nơi này, nếu không đợi đối phương đến bắt ba ba trong hũ sao?

Hai Tu sĩ che mặt liếc mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời bọn họkhông thể loại trừ thần thức bám vào linh quả. Nếu cứ cứng rắn mang mấylinh quả này rời đi thì Thái Vũ Trì sẽ rất dễ dàng đuổi theo giết hếtbọn họ. Hai người cắn răng, quyết định buông tha cho linh quả đang trong tầm tay, quay đầu chạy như điên ra khỏi bảo khố.

Linh quả trân quý thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình. Tính mạng đã mất, lấy được một trăm linh quả cũnguổng công.

Nhìn hai người xoay người rời đi, tính toán trong lòng Cơ U Cốc thayđổi thật nhanh, nhảy dựng lên, gỡ Long Cốt Tinh La Bàn trên nóc thạchthất xuống.

Xem ra tác dụng duy nhất của vòng Tinh La này tại Thái gia chính làhấp thu ánh trăng cung phụng cho sự sinh trưởng của cây Tam Thanh LinhChâu. Mặc dù biết nó nhất định sẽ có chỗ bất phàm, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể hiểu thấu đáo, hơn nữa vì để cho nó hấp thu Quang HoaTinh Nguyệt, phải thường mang nó ra ngoài bảo khố cho nên cũng không cóđộng tay động chân trên nó.

Kế tiếp chính là năm quả Tam Thanh Linh Châu. Cơ U Cốc chưa xác địnhnên động thủ như thế nào, Doãn Tử Chương đã lấy tư thế sét đánh khôngkịp bưng tai giậm chân một cái, tiến lên hái lấy năm phần linh quả, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cơ U Cốc ném tất cả vào trong miệng Tiểu Trư!

Hắn lại nỡ cầm năm miếng quả Tam Thanh Linh Châu vô cùng trân quý cho heo ăn ! ! !

Cho dù Cơ U Cốc bình tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không nhịn được mà than nhỏ một tiếng, thiếu chút nữa hộc máu ngay tại chỗ.

Không biết Thái gia cùng Tứ sư đệ có thâm cừu đại hận gì, không chiếm được năm miếng linh quả này cũng không nên mang chúng đi nuôi heo nhưvậy.

Doãn Tử Chương làm như vậy tự có đạo lý của hắn. Trong số mấy ngườiđồng môn chỉ có hắn biết Tiểu Trư căn bản chính là Hỏa linh. Tiểu Trư và Chu Chu hợp thể có thể làm cho Chu Chu trong nháy mắt có thực lực Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Pháp lực của bản thân nó cũng sẽ không thấp hơnNguyên Anh hậu kỳ. Hơn nữa trong cơ thể con heo này còn mang thiên hỏa, tuyệt đối đủ để diệt trừ mấy tia thần thức bám vào quả Tam Thanh LinhChâu.

Ngay thời điểm linh quả đang bị Tiểu Trư tiêu hóa, từ nơi xa truyềnđến một tiếng rống to của Thái Vũ Trì, một tiếng hô tràn đầy đau khổ.Lão vì sợ quả Tam Thanh Linh Châu bị lấy trộm, dùng toàn lực phân ra năm sợi thần thức kia, kết quả lại bị thiên hỏa trong cơ thể Tiểu Trư bàochế mất, nhất thời nguyên thần của lão như bị một trận lửa thiêu vô cùng đau nhức. Cho dù lão đường đường là một Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cũngkhó mà đỡ nổi đau đớn bực này, thiếu chút nữa đã không chịu nổi mà ngãxuống.

Doãn Tử Chương nghe thấy tiếng rống kia càng khẳng định mình thànhcông rồi, ngẩng đầu nói với Cơ U Cốc: “Thần thức trên quả Tam ThanhLinh Châu đã mất, kế tiếp đi hay ở?”

Cơ U Cốc phản ứng cực nhanh, mặc dù không rõ ràng lai lịch Tiểu Trư,cũng đoán được đại khái. Hắn đi tới sờ sờ cây Tam Thanh Linh Châu, quảnhiên Như Chu Chu nói, loại cây ăn quả này ưa nước, bình thường đều sinh sống ở những nơi có nước, tâm niệm thay đổi thật nhanh trong lúc thấpgiọng nói: “Giấu!”

Hai người không do dự nữa, dựa theo kế hoạch trước đó thương lượng,vứt ra vài lá bùa, nổ tung bảo khố, hỗn loạn không chịu nổi. Doãn TửChương nhìn gốc cây kia một chút, xác định không còn chút thần thức nàophía trên, tham lam nghĩ dứt khoát làm thì làm cho chót đào cả gốc lênvứt vào hộp trữ vật đặc chế.

Hai người nhanh chóng phá hư sạch, cuối cùng ẩn núp trong một góc bảo khố.

Trên người bọn họ có Huyễn Mị linh thạch, có thể tùy ý giấu đi hơithở bản thân. Theo như lời Yêu Hồ, trừ phi có năng lực đặc thù hay phápbảo đối phó ảo thuật thì cho dù là Tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không cáchnào dùng thần thức cảm ứng được sự hiện hữu của bọn hắn.

Bọn họ chưa từng thể nghiệm uy lực Huyễn Mị linh thạch trước mặt Tusĩ Nguyên Anh hậu kỳ cho nên cũng không biết liệu tên Yêu Hồ kia cókhuếch đại công lực thêm vài phần hay không, tới bây giờ chỉ có thể phómặc cho số phận thôi.

Bên ngoài bảo khố đã truyền tới tiếng vang. Bọn họ xông ra chỉ sợ sẽchạm mặt Thái Vũ Trì. Vừa lúc có hai Tu sĩ che mặt kia chạy trốn, sẽ rời đi lực chú ý của toàn bộ Thái gia. Bọn họ dứt khoát đợi phong ba điqua, chờ kẻ chủ lực Thái Vũ Trì đi đuổi bắt đạo phỉ mới mở đường mà rờiđi.

Với suy diễn bình thường, sẽ chẳng có ai nghĩ đến sẽ có người trộm xong không chạy mà lại trốn ngay trong hiện trường gây án.

Hai người vừa ẩn thân không lâu, thì cảm giác được thần thức cườngđại quét ngang bảo khố. Ngay sau đó liền nghe thấy Thái Vũ Trì oán hận:“Tiểu tặc đã chạy rồi! Những người khác bảo vệ bảo khố, nghiêm cấm bấtcứ kẻ nào ra vào. Chư vị đồng đạo xin chớ tự ý rời đi, bằng không chớtrách lão phu không khách khí!” Một câu cuối cùng, chính là nhằm đến tất cả khách khứa trong đại sảnh.

Xem ra hai Tu sĩ che mặt kia đã chạy đến đại sảnh rồi. Cũng đúng! Bên kia tân khách đông đảo, hơi thở pha tạp, chỉ cần bọn họ động tác nhanhchút, lẫn vào trong đám người, cho dù Thái Vũ Trì có pháp lực cao tớiđâu, trong chốc lát cũng khó phân địch ta.

Lối vào Bảo khố chẳng mấy chốc đã xuất hiện mấy luồng hơi thở vô cùng cường hãn, đoán chừng là Kết Đan trưởng lão Phồn Kiếm tông tự mình đến.

Trong bảo khố có rất nhiều trân bảo của Thái gia cất giữ. Hơn nữaThái Vũ Trì không muốn tin tức cây Tam Thanh Linh Châu đã ra quả truyềnra ngoài, cho nên mọi người chẳng qua chỉ canh giữ bên ngoài bảo khố,không tiến vào trong đó tìm tòi.

Cơ U Cốc xác định Thái Vũ Trì đã đi xa, lấy ra một thùng nước hàn đàm Băng quý linh thạch, gay gắt hơi nước bốc lên tại vị trí vốn từng lànơi sinh trưởng cây Tam Thanh Linh Châu tạo thành một vòng tròn kếtgiới rộng đến vài thước.

Loại này hơi nước này có thể ngăn cách thần thức thăm dò, chẳng quacũng không ổn định cho lắm, gặp phải cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng rất dễdàng bị nhìn xuyên. Lúc này ngoài động chỉ còn tu sĩ Kết Đan kỳ, vẫnmiễn cưỡng có thể dùng được.

Doãn Tử Chương thả Tiểu Trư vào trong hơi nước, chỉ chỉ mặt đất, thấp giọng nói: “Phóng hỏa đốt cho ta!”

Tiểu Trư nghe lời làm theo, cúi xuống, phun ra một đạo Hỏa Long, dầygần một trượng, tức thì mấy pháp trận phòng hộ được bố trí dưới mặt đấtđã hoàn toàn bị thiêu hủy.

Tiểu Trư dưới chân không còn gì chống đỡ, suýt rớt xuống đất, may cóDoãn Tử Chương nhanh tay lẹ mắt, một tay vươn ra ôm trọn heo nhỏ vàolòng.

Phòng hộ bên trong sơn động này chẳng qua là nhằm vào tu sĩ Kết ĐanKỳ trở xuống, phần lớn tu sĩ Nguyên Anh kỳ sau lưng đều có bối cảnh tolớn chống đỡ, hơn nữa tự cao vô cùng, không đến nỗi vì thèm muốn đồ nàynọ của Thái gia mà phải làm chuyện trộm đạo. Nhưng liệu mấy ai có thểngờ tới sẽ có tặc nhân mang theo một con “Linh Thú” có lực phá hoại hơncả Nguyên Anh kỳ tới gây án?

Cho nên Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc hết sức thuận lợi, chui vào lòng đất, lẻn vào trong mạch nước ngầm.

Hai người đối với pháp thuật Hệ Thủy vô cùng tinh thông, vừa đi vừathăm dò hướng chảy của nước ngầm, rất nhanh đã từ trang viên phía namlăn đến một hang động cách hơn mười dặm.

Thái Vũ Trì đang dẫn tu sĩ Thái gia vây khốn yến khách đại sảnh phíađông, muốn tìm ra ác tặc trộm lấy quả Tam Thanh Linh Châu, cộng thêm ĐềThiện Thượng ở trong đó giở trò quỷ, bên kia rối ren, hấp dẫn phần lớnlực chú ý trên dưới Thái gia, ngược lại khách viện bên này không có quánhiều người để tâm.

Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc nhanh chóng đổi lại quần áo, thần khôngbiết quỷ không hay lẻn vào trong tiểu viện của mình. Chu Chu và ThạchÁnh Lục thấy bọn họ bình an trở về, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.