“Nhưng mà…” Cô nàng liếc nhìn tôi, biểu tình do dự.
“Nhưng mà cái gì?” Tư Đồ Thiên Mạch hừ nhẹ một tiếng, có vẻ tức giận nhìn nàng. “Nếu đã biết thì đừng có nói hàm hồ (ăn không nói có).”
“Thiên Mạch, đừng như vậy, nàng chỉ là một cô gái trẻ, nhường nhịn nàng chút đi.” Tôi ngồi bên cạnh, khẽ nói thầm vào tai y.
Tư Đồ Thiên Mạch quay sang tôi, không nói gì.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã tới, hỏi tôi muốn dùng món gì.
Cô nàng nhìn tôi và y, chẳng biết có nhìn ra thành chúng tôi có gian tình hay không… Khụ, mà không, đích thị là nàng nghĩ đó là thực, vậy nên chẳng chút e ngại còn có bao nhiêu người xung quanh, nàng phẫn nộ đập bàn nhìn chúng tôi: “Em thấy rõ ràng anh ta là nhân tình (tình phu) của anh, anh còn dám dẫn đến gặp em. Anh làm vậy là có ý gì, muốn dọa em, hay muốn chia tay?”
“…”
“Anh nếu muốn chia tay với em thì cứ nói thẳng, em sẽ không ý kiến.” Cô nàng có vẻ tức giận, đeo túi xách lên, quay mình bỏ đi.
Tôi ngây ngốc, tình huống hiện tại là sao?
“Người yêu (tình phu),còn không mau gọi món.” Tư Đồ Thiên Mạch đạp tôi một cước, châm chọc nói.
Tôi nhàm chán sờ sờ mũi, ngồi vào chỗ đối diện y, cầm thực đơn lên. Thế nhưng, Thiên Mạch bị người ta đá, không nghĩ là mình còn được ăn.
Lẽ nào chúng tôi trời sinh đã cực kỳ ăn ý, nhìn thế nào cũng thấy hợp đôi? Thực quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-hoa-tha/2336087/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.