“Để mẹ nhìn cái xem nào, vận tây trang trông cũng được đó chứ, vậy mà trước đây mày để bản thân trông thảm hại nhếch nhác vậy là sao?” Mẹ tôi tiếp tục nói. Sau đó quay sang hỏi Tư Đồ Thiên Mạch. “Thiên Mạch, ngày đầu tiên đi làm nó có gây phiền phức gì cho con không?”
Tư Đồ Thiên Mạch lắc đầu.
Quả thực ngày hôm nay tôi đã nỗ lực giúp y trong công việc không ít. Không biết hai chồng tài liệu kia đã được y chất đống bao nhiêu ngày mới thành thế hay là do thành quả lao động của tôi, dù gì thì y cũng phải hảo hảo cảm tạ tôi mới được. Tuy tôi học về công nghệ thông tin, nhưng đối với chuyện kinh doanh dường như trời sinh có được trực giác cùng khả năng thiên phú trong việc học hỏi. Sở dĩ tôi không học kinh tế, nhưng cũng có xem qua sách vở về ngành này của Tư Đồ Thiên Mạch, nên so với y có khi còn giỏi hơn đôi phần. Bởi vậy, y còn vì việc này mà… cứ muốn tìm đến tôi thách đấu. Có hôm vừa thấy bóng y là tôi đã phải tìm cách chuồn đi, ai.
“Vậy là tốt rồi, bằng không xem mẹ làm thế nào trừng phạt tên tiểu tử thối nhà ngươi.” Mẹ tôi cười mỉm nói.
Thực sự là thương người ngoài hơn người nhà mà (???)… Tôi thầm than trong lòng.
“Được rồi, được rồi, các con về thăm nhà cũng trễ thế này rồi, lát nữa còn phải trở về nữa. Thiên Mạch, thực khổ cho con rồi. Bác và mẹ con đã làm một bàn ăn rồi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-hoa-tha/2336083/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.