- Không... MạnhHạo run rẩy, hai mắt của hắn chảy xuống nước mắt lẫn máu, thế giới của hắn nhưmuốn sụp xuống, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận đau khổ khi phụ thân rời đi, lầnđầu tiên là Kha Vân Hải, lần thứ hai là cha ruột hắn.
Ký ức ngày đó, trong nháy mắt này hiện lên, vì mình, phụthân đại khai sát giới ở trong gia tộc; vì mình, phụ thân trấn thủ Nam ThiênTinh, cam nguyện 100 ngàn năm bị vây khốn ở chỗ này...
Hắn còn nhớ rõ, trong chớp mắt giao nhau ánh mắt với chamẹ kia, ánh mắt của phụ thân truyền thụ kiếm pháp cho mình, một kiếm quét NamThiên...
Hắn còn nhớ rõ, khi mình rời đi Nam Thiên Tinh, phụ thânnơi đó trầm mặc, nhưng lại với ánh mắt khích lệ...
Hắn còn nhớ rõ, thân ảnh cao lớn kia, là ngọn núi tronglòng mình...
Hắn còn nhớ rõ, sau khi mình trở thành thiếu chủ Phươnggia, mang theo Phương gia tới quỳ bái, nước mắt cùng tự hào kích động của phụthân kia...
Hắn còn nhớ rõ, khi mình tu vi thông thiên, khi chiếntranh bạo phát, phụ thân kính sợ đối với mình... Lúc đó hắn không hiểu, cảm thấytrong lòng khó chịu, cảm thấy cô độc, chỉ có thể yên lặng chôn xuống tận đáylòng, để cho mình kiên cường... nhưng giờ này, qua ánh mắt nhìn nhau kia, MạnhHạo hiểu rõ, nguyên nhân vì sao năm đó phụ thân làm như thế...
Cũng hiểu rõ nguyên nhân, hôm nay phụ thân lựa chọn cáichết, là ông không muốn ở thời điểm chiến tranh, ở giữa cái sống cái chết trướcmắt, trở thành là ràng buộc... cho con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3256516/chuong-1743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.