🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thếgiới bên trong cánh cửa trên lưng Kháo Sơn lão tổ, thời khắc này đã sớm sụp đổ,trời cùng đất nối liền, trở thành một quả cầu to lớn, đè ép Mạnh Hạo ở bêntrong. Hắn phải thừa nhận uy áp vô cùng kinh người, thân thể phát ra tiếng răngrắc như muốn vỡ tan. 

Mà bốn phương tám hướng cũng đang ầm ầm co rút lại, tốc độcực nhanh, một thoáng trước chỉ có thể loáng thoáng thấy được điểm cuối, nhưngngay sau đó nhìn lại, không ngờ đã ở ngoài vạn dặm. 

Toàn bộ thiên địa co rút lại, chỉ trong thời gian mấy hơithở đã hoàn thành, không để cho người bên trong có quá nhiều thời gian, tối đachỉ mấy hơi thở mà thôi. 

Hoặc là thành công vượt qua khảo nghiệm, thu được truyềnthừa, hoặc là... sẽ chết ở chỗ này, không xứng trở thành truyền nhân Phong Yêunhất mạch. Loại ý chí này, mặc dù không biểu lộ bằng lời nói, nhưng từ lực lượngthiên địa hủy diệt bá đạo này, đã biểu đạt ra rõ ràng. 

Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, thiên địa co rút lại quá nhanh,hắn chưa kịp có bất kỳ suy nghĩ gì, thì quả cầu đã rầm rầm co rút lại chỉ cònhơn nghìn trượng, che khuất Mạnh Hạo ở bên trong. 

Toàn thân bị xé rách đau nhức kịch liệt, cảm giác tử vongvào giờ khắc này vô cùng mãnh liệt. Mắt thấy sắp bị hủy diệt, hai mắt Mạnh Hạobỗng nhiên lóe lên một cái, hắn đã hiểu ra! 

- "Sơn Hải Giới có chấp niệm của ta tồn tại, cảm ngộĐạo của Cửu Phong, lại gặp Phong Yêu đời thứ hai, được người cảm hóa, hiểu rõđúng sai, trở thành... Phong Yêu đời thứ ba!" Đây chính là lời Lý chủ vừanói ra, ở đây có hai chữ, cũng là mấu chốt nhất! 

- "Đúng sai!" 

- Cấm pháp của Phong Yêu đời hai có quan hệ cùng đúngsai, mà cái gọi là đúng sai, kết hợp với một màn trước mắt này, có thể hóathành hai chữ khác!! 

- Thật và giả! Ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời, dưới uy ápnày, ý niệm của hắn nhanh chóng chuyển động trăm ngàn lần, cặp mắt lóe lên mộtcái. 

- Phong Yêu đệ nhị cấm - Chân Giả Cấm! Mạnh Hạo bỗngnhiên hô lên. Nhưng ngay lập tức, thiên địa nổ vang, quả cầu do thiên địa tạothành trong nháy mắt vùi lấp hắn ở bên trong, không để cho hắn có cơ hội phảnkháng chút nào. Mà trên thực tế, Mạnh Hạo cũng không vùng vẫy, lại càng khôngphản kháng.

Uỳnh! 

Thiên địa hợp nhất! 

Trong đầu Mạnh Hạo trở nên ong ong, giờ khắc này, hắnkhông cảm giác được thân thể mình tồn tại, dường như thân thể hắn đã vỡ náttrong lúc thiên địa hợp nhất, chỉ còn lại hồn phách thời khắc này đang trôi đi.Trong lòng Mạnh Hạo mờ mịt, cúi đầu nhìn xuống dưới. 

Hắn thấy được thân thể mình đã biến mất, mà thiên địa saukhi hợp nhất liền hóa thành một điểm, điểm này từ từ khuếch tán, càng lúc cànglớn, bên trong dần dần xuất hiện hỗn độn.

Có trời, có đất, có chúng sinh, có vạn vật, nhưng tất cảlại đều dung hợp ở cùng một chỗ. Theo điểm này khuếch tán càng lúc càng lớn,cho đến vô biên vô tận, rồi dần dần tách. 

Những thứ nặng rơi xuống, trở thành mặt đất, những thứ nhẹthì bay lên, hóa thành bầu trời... 

Từng đầu viễn cổ hung thú bay múa trên bầu trời, phát ratừng tràng gầm thét to rõ, vang vọng khắp bốn phương tám hướng; mặt đất xuất hiệntừng cây đại thụ, dần dần che rợp trời. 

Còn có núi non chập chùng, sông lớn xuất hiện, hết thảyđiều này khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy vô cùng không chân thật. 

- Ngươi đã hiểu chưa? Đúng lúc này, một giọng nói chậmrãi từ bốn phương tám hướng chợt truyền đến, theo đó là thân ảnh một nam nhântrung niên từ hư vô đi ra, đứng ở phía trước Mạnh Hạo. 

Hình dáng người này y hết pho tượng kia, chính là Lý chủ! 

Hắn nhìn Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại có cảm giác như ngườinày không phải đang nhìn mình, đó là một loại cảm giác rất kỳ quái.

- Cấm pháp của Phong Yêu đời hai, chính là thật - giả...hắn muốn từ trong cấm pháp nguyên thủy của Phong Yêu đới thứ nhất, tìm ra truyềnthừa, cho nên cảm ngộ Chân Giả Cấm. 

Thực thực giả giả, đều ở trong suy nghĩ, cho đến khi đạttới dùng giả tráo thật, dùng thật loạn giả... 

Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ sáng tỏ, pháp thuậtThật và Giả, hắn cũng không phải lần đầu hắn tiếp xúc, trước kia khi giao chiếnvới tên đồng tử và Tiêu Diệc Hàn, hắn đã thấy qua căn nguyên Thật của Tiêu DiệcHàn.

Thời khắc này hắn nhìn khắp xung quanh, hồi lâu sau hai mắtnhắm nghiền, khoanh chân tĩnh tọa, thần thức tản ra cảm ngộ thiên địa, tìm lạicảm giác về Chân Giả Cấm Pháp vừa lóe lên trong lòng kia. 

Thời gian dần trôi qua, không biết đã đi qua bao lâu, haimắt Mạnh Hạo chậm chậm mở ra. Trên mặt của hắn lộ ra nụ cười, tay phải nhấclên, cánh tay như thật như ảo, dần dần, cả cánh tay cùng với thân thể của hắnliền hóa thành thực chất, lúc này Mạnh Hạo mới thở ra một hơi thật dài. 

- Thật giả, giả thật, chỉ là một loại biến hóa... Chân GiảCấm, có thể khiến cho chân thật biến thành hư ảo, cũng có thể khiến cho hư trởthành chân thật, sự mạnh mẽ của cấm pháp này... đã không phải là phạm trù ĐạoTôn có thể nắm giữ. Mạnh Hạo lẩm bẩm ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh Lý chủ vẫnluôn đứng phía trước hắn, đứng dậy cúi đầu. 

- Đa tạ tiền bối, vãn bối đã hiểu. Hai chữ "đã hiểu"này vừa nói ra, thân ảnh Lý chủ dường như nhiều một chút thần thái, mỉm cười. 

- Đây là cấm pháp của Phong Yêu đời thứ hai, mà ta... lạibất đồng, ta đã thi triển ra, ngươi có thể cảm ngộ hay không, phải xem tự bảnthân ngươi rồi.

- Ta còn một câu muốn hỏi, Thật và Giả, ngươi thật đã hiểuchưa? Nói xong, thân ảnh Lý chủ thâm thúy nhìn Mạnh Hạo, rồi xoay người dần dầntiêu tán. 

- Chấp niệm của ta đã được thực hiện, cần đuổi theo conđường của bổn tôn, nếu ta và ngươi có duyên, còn có thể gặp nhau, có lẽ... đóchắc chắn là sau kiếp nguyên. Thanh âm xa dần, cho đến khi biến mất. 

Mạnh Hạo nhíu mày, ánh mắt quét qua bốn phía, nhìn mảnhthiên địa vừa mới xuất hiện lại này, nhưng hắn không hề phát hiện ra dấu vết cấmpháp mà Lý chủ đã nói.

- Cấm pháp của Phong Yêu đời ba... Trong mắt Mạnh Hạo lộra vẻ mờ mịt, hồi lâu sau hai mắt nhắm nghiền, yên lặng cảm ngộ xung quanh. 

Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã hết một ngày, Mạnh Hạomở mắt ra, nhưng vẫn không có đầu mối, chỉ nhận ra một điều, thế giới hiện tại,đã trở về thời viễn cổ. 

Hơn nữa hắn có thể khẳng định, nơi này... không phải hư ảo,mà là chân thật. 

Mạnh Hạo cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình, hắn khôngcó thân thể, chỉ có hồn phách, trong trầm mặc, hắn dứt khoát bay đi trong phiếnthiên địa này, quan sát mặt đất, quan sát bầu trời, quan sát cỏ cây... 

Thời gian trôi qua, một tháng sau, Mạnh Hạo trở nên lo lắng,cảm nhận biến hóa của thời gian, hắn đoán rằng tốc độ dòng chảy thời gian trongphiến thiên địa này dường như không có gì khác với Sơn Hải Giới. 

- Nhất định phải nghĩ biện pháp trở ra ngoài, dựa theo thờigian phán đoán, thương thế của tên Bạch chủ Đệ Thất Sơn Hải kia đã khôi phục lạirồi! Thần thức Mạnh Hạo ầm ầm tản ra, tìm kiếm lối ra.

Nhưng cho đến khi một tháng nữa lại đi qua mà vẫn khôngcó đầu mối, thì nỗi lo lắng của hắn càng thêm mãnh liệt. Tay phải hắn nâng lênhuy động, thi triển thần thông, đánh ra bốn phương tám hướng, nhưng cho dù hắnđanh sập phiến thiên địa này, vẫn không thể tìm được biện pháp rời đi. 

Dường như nơi này đã trở thành một cái lồng giam, vĩnh hằngvây hãm hắn ở nơi này vậy. 

Một tháng, hai tháng, ba tháng... Mạnh Hạo càng ngày càngđiên cuồng, không ngừng đánh ra xung quanh tìm kiếm, Phong Yêu cấm pháp cũng đượchắn thi triển ra, nhưng vẫn chỉ là tốn công vô ích.

Hắn rống lớn gọi Lý chủ, nhưng Lý chủ đã sớm rời đi.Trong trời đất này, mặc dù vẫn còn tồn tại một vài hung thú viễn cổ, nhưng ngheMạnh Hạo gào thét, cũng không có một con hung thú nào dám hiện thân. 

Thời gian, trong sự lo lắng của Mạnh Hạo, cứ vô tình trôiqua. 

Một năm, ba năm, sáu năm... 

Mạnh Hạo nhìn thời gian trôi qua, loại cảm giác một mìnhcô độc, lo lắng đủ chuyện nơi ngoại giới khiến tim của hắn đau nhói, nhưng mãivẫn không tìm được cách ra ngoài.

- Đã qua sáu năm... Mạnh Hạo chua xót lẩm bẩm, hắn chỉ cóthể gửi gắm hy vọng vào tốc độ dòng chảy thời gian, hy vọng mình đã phán đoánsai lầm, thời gian nơi này không giống với ngoại giới. 

Khi mười năm nữa lại đi qua, theo cảm nhận của Mạnh Hạo vềthời gian, thân thể liền run rẩy, hắn mơ hồ cảm thấy, dường như suy đoán củamình không hề sai, tốc độ dòng chảy thời gian nơi này, cùng ngoại giới... giốngnhau. 

Khi 100 đầu năm trôi qua khi, Mạnh Hạo trông có vẻ bìnhtĩnh, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn đáy lòng của hắn khi nghĩ về ngoại công,nghĩ về Đệ Cửu Sơn Hải, nghĩ về Hứa Thanh, còn có 33 Thiên cùng với hai thế lựckinh khủng phủ xuống kia, khiến hắn khó có thể bình tĩnh nổi. 

- Tại sao lại có thể như vậy... Mạnh Hạo chua xót, 100năm qua, hắn đã nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng không tìm được bất kỳ khả năngrời đi nào. Cho đến 100 năm lần thứ năm trôi qua, rốt cục Mạnh Hạo cũng thực sựbình tĩnh lại. 

500 năm, chuyện gì nên xảy ra, thì đã xảy ra từ lâu rồi,hắn cũng không thể sửa đổi được nữa.

Rất nhiều lúc, hắn bắt đầu không hề suy nghĩ nữa, thậmchí thần thức của hắn phát ra, rất lâu cũng không thu hồi lại. 

Cho đến hai lần 500 năm qua đi, ba lần, mười lần... 

Không biết đã đi qua bao lâu, có lẽ là 100 lần 500 năm,cũng có lẽ là 100 lần 1000 năm, Mạnh Hạo đã sớm mất đi ý thức của bản thân, chỉcòn lại những suy nghĩ tản ra. 

Hắn thấy được biến hóa của thế giới này, thấy được hungthú tử vong, thấy được thương hải tang điền, cho đến khi hắn thấy được sinh mạnggiống con người xuất hiện. Những sinh vật giống người kia săn dã thú để tồn tại,dần dần học được động tác của dã thú, lại dần dần phát triển lên, sinh mạng củathế giới này đã biết đến tu hành. 

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, không biết bao lâu sau,tu sĩ của phiến thế giới này càng ngày càng nhiều, tu hành cũng càng ngày càngcao, và bắt đầu có chiến tranh, trong chiến tranh có vô số người tử vong... 

Cũng không biết đã đi qua bao lâu, sau chiến tranh lại làtân sinh, phiến thiên địa này lần nữa xuất hiện phồn vinh. Một lần lại một lầnphồn vinh, một lần lại một lần chiến tranh, cho đến một ngày, trên bầu trời chợtphủ xuống một biển lửa.

Biển lửa này đốt cháy cả thế giới trở thành tro bụi, nhưphủi sạch tất cả, rồi bắt đầu sống lại một lần nữa. Mạnh Hạo vẫn không có ý thứccủa bản thân, vẫn chỉ là vô số suy nghĩ phân tán, qua đó đi quan sát hết thảy. 

Rất lâu sau, sinh mạng lại một lần nữa xuất hiện, thế giớilại một lần nữa trở nên phồn vinh, lại một lần nữa chiến tranh, lại một lần nữathiên hỏa, tựa như là một vòng tuần hoàn. 

Lúc này, Mạnh Hạo không còn tính toán thời gian trôi quanữa, hắn bắt đầu tính toán vòng tuần hoàn kia. 

Một lần lại một lần, càng ngày càng nhiều, Mạnh Hạo thấyđược rất nhiều sự sống chết, thấy được rất nhiều thăng trầm, hắn giống như mộtvị khách qua đường, một người quan sát, thậm chí chính hắn cũng không biết đangquan sát cái gì. Cho đến khi vòng tuần hoàn kia uất hiện lần thứ mười ngàn... 

Biển lửa trên bầu trời xuất hiện lần thứ mười ngàn kia,sau khi hủy diệt thiên địa cung không tiêu tán, mà vẫn tiếp tục thiêu đốt, dầndần, bầu trời nổ vang, bắt đầu vỡ nát; mặt đất chấn động, bắt đầu tan vỡ. Màsuy nghĩ của Mạnh Hạo tản ra ở thế giới này không biết đã qua bao lâu, vào giờkhắc này cũng ầm ầm co rút, ngưng tụ lại một chỗ. 

Ý thức của bản thân hắn, theo thế giới này hủy diệt, bắtđầu thức tỉnh... 

Dường như nhà giam vây khốn hắn không biết đã bao lâu, giờkhắc này, sắp tan vỡ! 

Trận nổ này kéo dài vô cùng lâu, cho đến khi trời long đấtlở, cho đến khi hết thảy đều vỡ vụn, thì Mạnh Hạo chấn động, hắn... mở mắt ra! 

Vẫn như cũ, hắn vẫn còn ở thế giới bên trong cánh cửatrên lưng của Kháo Sơn lão tổ, chỉ có điều bầu trời đã biến mất, mặt đất biến mất,hết thảy đều chỉ còn là hư vô. Duy chỉ có pho tượng Lý chủ là còn đang ở đó,như đang mỉm cười nhìn Mạnh Hạo, như đang muốn hỏi...

- "Ngươi, đã thật sự hiểu chưa?" 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.