🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo xoay người lên tiếng, bàn tay khô héo kia đã đánh tới trước mặt Mạnh Hạo, khoảng cách mi tâm của hắn không tới bảy tấc, mang theo ý hủy diệt, cũng có khí tức tử vong vô tận. Giờ khắc này, bầu trời thất sắc, mặt đất ảm đạm, gió mây ngưng đọng lại... tựa hồ như cả thế giới đều vì bàn tay này mất đi sắc thái, bị nhuộm đẫm trở thành ý bụi tử vong.

Bàn tay khô héo này, thậm chí trên da đều có thể thấy được một số vết bầm, dường như khí huyết khó có thể vận chuyển, tạo thành những vệt lốm đốm, mơ hồ còn có mùi vị rửa nát, theo bàn tay xuất hiện tràn ngập bốn phương tám hướng.

Giống như tạo thành một cái lĩnh vực, hóa thành một phương thế giới, ở trong thế giới này, bàn tay này chính là tồn tại như Tiên như Thần, một lóng tay điểm xuống thu gặt hết thảy sinh mạng.

Bàn tay này xuất hiện quá đột ngột, thế nên tất cả mọi người bốn phía, đều còn chưa kịp phản ứng, nhưng trong đó không bao gồm đám người Phương Tú Phong. Bởi vì hôm nay là đại điển nhậm chức tộc trưởng, nơi này tới rất nhiều tộc nhân Phương gia, sao có thể không có phòng bị một khi Chuẩn Đạo xuất hiện trên đại điển này, nên bọn họ đều có chuẩn bị tâm tư.

Dù sao... ở Nam Thiên Tinh bị trận pháp hạn chế, Đạo Cảnh ở chỗ này phải bị áp chế là Cổ Cảnh đại viên mãn, nhưng Chuẩn Đạo... vì vốn là ở vào giữa Đạo và Cổ, vì thọ nguyên sắp hết, cho nên ngược lại không cần áp chế, mà trận pháp của Nam Thiên Tinh cũng sẽ không phát động.

Như Phương Tú Phong trước đó, nếu nhập đạo thất bại, như vậy thì dù là sát trận của Nam Thiên Tinh không chấp nhận đối với ông, cũng sẽ không biến ảo phủ lưới xuống xóa bỏ.

Thời khắc này ba người bay ra, Phương Thủ Đạo cách không chụp một trảo, ý định chụp Mạnh Hạo mang về, nhưng Mạnh Hạo có lựa chọn của mình. hắn mắt lạnh nhìn lại bàn tay kia, ngay chớp mắt nói ra miệng mấy chữ Nam Thiên Trận này, bỗng nhiên thiên địa nổ vang!

Một khí tức không cách nào hình dung từ mặt đất, từ bầu trời, từ ngọn núi, từ sông lớn biển rộng, từ từng ngọn cây cọng cỏ, hết thảy từ trên Nam Thiên Tinh đều bùng phát, đều là căn nguyên sát cơ!

Những sát cơ này trong nháy mắt ngưng tụ chung một chỗ, bao trùm cả Nam Thiên Tinh, trở thành một tấm lưới lớn hư ảo... xuất hiện trong thiên địa!

Chính là... Nam Thiên Sát Trận!

Sát trận xuất hiện, nói ra thì chậm, nhưng trên thực tế, chính là ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nói ra khỏi miệng mấy chữ kia lập tức xuất hiện, phảng phất như... nói là làm ngay!

Một màn này, cho dù là Phương Thủ Đạo cùng Phương Ngôn Khư, cũng đều thất kinh, lộ vẻ không thể tin; Phương Tú Phong lại mở to mắt; tất cả tộc nhân Phương gia bốn phía, còn có tu sĩ các tông môn gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải tới chúc mừng kia... đều nội tâm chấn động, rối rít hít ngược một hơi.

- Đây là Nam Thiên trận pháp?

- Khí thế như thế, thiên địa không thể diệt, hết thảy tồn tại đều phải bị trực tiếp xóa bỏ... Hay cho một cái Nam Thiên Sát Trận... Nhưng vì sao... Mạnh Hạo có thể triệu hoán ra được?

- Điều này sao có khả năng, chẳng lẽ Mạnh Hạo kia có thể khống chế Nam Thiên Sát Trận!

Giờ khắc này, mọi người đều đầu óc "ong ong", bị một màn này chấn động thật sâu. Nhất là thời khắc này Mạnh Hạo đứng giữa không trung, bốn phía Nam Thiên trận pháp sát cơ ngập trời, nhưng mơ hồ... như lại với Mạnh Hạo làm trung tâm, cảm giác này, dường như hắn thật sự... có thể khống chế Nam Thiên Sát Trận!

Khống chế sát trận, chẳng khác nào khống chế Nam Thiên Tinh, chẳng khác nào... trên Nam Thiên Tinh này hắn chính là vô địch!!!

Xa xa trong hoàng cung Đại Đường, thời khắc này Đường Hoàng đứng ở ngoài đại điện, nhìn ra phương xa, nội tâm mờ mịt, trầm tư, ông lắc lắc đầu. Lúc trước khi Mạnh Hạo hôn mê, ông đã phát hiện Nam Thiên Sát Trận chấp nhận hắn, chỉ là bước đầu không chém chết Phương Tú Phong, nhưng đối với Mạnh Hạo kia vì phụ thân không tiếc hy sinh chính mình, không ngờ lại được Nam Thiên Sát Trận... triệt để chấp nhận!

Dường như, hành vi cứu cha của Mạnh Hạo, đã xúc động tới... một tổ tiên Lý gia nào đó trong Nam Thiên Sát Trận, từ đó khiến cho cả trận pháp toàn diện chấp nhận Mạnh Hạo, mà còn đề cao đến mức đủ để Mạnh Hạo khống chế nó.

Đồng thời trong lúc đó, trên một núi hoang tại Đông Thổ, Thủy Đông Lưu đang đi trên đường nhỏ vách núi, chợt ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

"Người cải mệnh..." Trong mắt Thủy Đông Lưu lộ ra ý mong đợi, mỉm cười đi xa.

Trên quảng trường đại điển tộc trưởng Phương gia, thời khắc này tất cả tu sĩ đều chấn động nhìn một màn trên bầu trời này.

Tấm lưới lớn hư ảo bao trùm toàn thân Mạnh Hạo, làm cho thân ảnh Mạnh Hạo rực rỡ, dường như đại biểu thiên địa.

Mà bàn tay khô héo kia, thời khắc này giống như bị kinh sợ chợt run lên, không ngờ không chần chờ chút nào, lập tức rụt trở về, thậm chí mơ hồ, dường như muốn lập tức rời Nam Thiên Tinh, không dám tới gần Mạnh Hạo.

- Ngươi không đi được! Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, vung tay một cái, lập tức tấm lưới lớn hư ảo kia, trong nháy mắt lóng lánh, phủ chụp tới trước, giống như phong ấn. Trong hư vô truyền ra một tiếng gào thét thê lương, trong thiên địa phía xa có một khu vực vặn vẹo, rất nhanh, bên trong liền đi ra một thân ảnh.

Đó là một lão già, toàn thân mặc trường bào màu đen, tản ra tử khí nồng đậm. Ngay khoảnh khắc lão xuất hiện, lập tức tấm lưới lớn ầm ầm chụp xuống.

Mắt thấy tới gần, lão già này ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét thê thảm, thân thể ầm một tiếng, tử khí bùng phát càng nhiều, thân thể lão trong chớp mắt này dường như già nua đến cực hạn, thậm chí vị trí cặp chân lão đều có thể thấy được xuất hiện dấu hiệu hóa thành tro bụi.

Với giá cao như vậy, đổi lấy chính là tu vi trên lão ầm ầm bùng phát. Tu vi tăng cao đó khiến thiên địa biến sắc, nếu vẻn vẹn như thế cũng không có gì để nói, nhưng khi lão vung tay một cái, không ngờ từ ống tay áo bay ra một đồng tiền!

Đồng tiền này sáng vàng rực rỡ, mặt chính khắc một mảng phù văn, mặt trái lại là bát quái đồ. Mạnh Hạo chỉ nhìn thoáng qua, lập tức cặp mắt co rút lại. Chẳng những hắn như thế, Phương Tú Phong cũng hít sâu một hơi, còn có Phương Thủ Đạo cùng Phương Ngôn Khư đều như vậy.

- Sơn Quỷ Lôi Lệnh!!! Truyền ra thanh âm Phương Thủ Đạo mang theo ý không thể tin.

Đây đúng là... Sơn Quỷ Lôi Lệnh xuất hiện trong nhập đạo ở kiếp thứ bảy. Vật này vốn là lực lượng của hạo kiếp, nhưng giờ này không ngờ xuất hiện trước mắt mọi người. Chẳng những là mấy người Phương gia nhận ra, mà các tông môn gia tộc khác, cũng có không ít người nhận ra, lập tức đứng bật dậy, sắc mặt rung động, đồng thời, trong mắt toát ra tia sáng kỳ dị, hóa thành tham lam.

Không quản vật này là thật hay giả, nó vừa xuất hiện lập tức xúc động tâm thần của mọi người.

Mà dáng vẻ của lão giả kia, thời khắc này tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng lại không có một người nào nhận biết, cho dù là người của các tông môn gia tộc tới chúc mừng, không ngờ cũng không ai nhận biết.

Phương Tú Phong nhíu mày, dường như ông ngờ ngợ không xa lạ lão già này lắm.

Loại chuyện như vậy, ở Đệ Cửu Sơn Hải là không thể xảy ra: một tu sĩ, không có khả năng bắt đầu từ Linh Cảnh cho đến Cổ Cảnh đỉnh phong, cho đến độ kiếp thất bại trở thành Chuẩn Đạo, mà lại rõ ràng đã sống sót một thời gian lâu trong Chuẩn Đạo... thì sao có thể trong quá trình này lại không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào!?.

Chỉ cần có tiếp xúc, như vậy người có tu vi này, tuyệt đối không thể vô danh được, nhất là bất kỳ một Chuẩn Đạo nào, đều được người coi trọng và chú ý theo dõi sat sao.

Thế mà lão già này lại hoàn toàn xa lạ với mọi người. Một Chuẩn Đạo xa lạ như vậy vốn là tồn tại quỷ dị, mà quỷ dị hơn là Chuẩn Đạo xa lạ kia lại có Sơn Quỷ Lôi Lệnh... người này chẳng những quỷ dị, lại còn thần bí!

- Thì ra là Thượng Quan lão quỷ! Một trận chiến ở Tiên Khư năm đó, ta phế đi tu vi của ngươi, không nghĩ tới ngươi lại có cơ duyên như thế, chẳng những tu vi khôi phục, còn trải qua nhập đạo kiếp... Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại, giờ này thọ nguyên đã tiêu hao hết... Hạo nhi, người này là đại địch sống chết của vi phụ năm đó, ta cùng với người này không đội trời chung... Hạo nhi hãy thay vi phụ giết hắn! Thời điểm mọi người ở đây đều đang bị Sơn Quỷ Lôi Lệnh của lão già này làm động lòng, bỗng nhiên, Phương Tú Phong hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra tia sáng cừu hận lạnh lẽo, âm trầm lên tiếng.

Ông vừa nói ra, lập tức mọi người bốn phía đều sửng sốt, nhưng rất nhanh liền có người thầm mắng trong lòng, suy đoán đây là Phương Tú Phong cố ý bịa ra... đây rõ ràng là thấy Sơn Quỷ Lôi Lệnh kia, lo lắng bị người khác đoạt đi, cho nên tiên phát chế nhân.

Vả lại chuyện này đúng là người ngoài không thể nói được gì. Dù sao, lão già này xuất hiện, thoạt nhìn dường như đúng thật là tới vì Phương Tú Phong.

Giờ phút này lão già ngửa mặt lên trời rống một tiếng, hai tay giơ lên thật cao ném ra, lập tức đồng tiền Sơn Quỷ Lôi Lệnh kia bay thẳng tới tấm lưới lớn hư ảo trên không trung.

Lão già ở phía sau phát ra toàn bộ tu vi, tạo thành một luồng gió lốc tử vong, quét ngang bầu trời, rồi vọt lên cao, ý muốn công phá thoát ra tấm lưới lớn này, trốn ra Nam Thiên Tinh.

Chỉ cần trốn ra Nam Thiên Tinh, như vậy Nam Thiên Sát Trận sẽ không thể chém chết lão, mà cho dù thọ nguyên lão sắp hết, cũng có một vài bí pháp kéo dài hơi tàn.

- Sơn Quỷ!!!

- Sấm sét!!!

- Sát quỷ!!!

- Giáng tinh!!! Ngay khoảnh khắc đồng tiền va chạm với tấm lưới lớn hư ảo, lão già liên tiếp rống lớn bốn tiếng... đây là cực hạn của lão. Trong tiếng rống lớn lập tức đồng tiền kia chợt phát ra hào quang màu vàng, chớp mắt một cái trên đó xuất hiện một hư ảnh Sơn Quỷ chính khí ngập trời, nó nhấc lên hữu trảo liền biến ảo có sấm sét, thân thể phóng vọt tới, trong tiếng gào thét chạy thẳng tới tấm lưới lớn hư ảo.

Ngay khoảnh khắc va nhau nhau, thiên địa nổ vang, lực lượng sấm sét kia không ngờ hóa thành một con lôi long dài mười ngàn trượng, lại làm cho tấm lưới lớn hư ảo kia chợt ngừng lại, rồi bị mạnh mẽ xé mở một khe hở nhỏ.

Một màn này, làm Mạnh Hạo chấn động trong lòng, ngay cả Đường Hoàng cũng hai mắt co rút lại. Không phải Nam Thiên Sát Trận này không mạnh, mà là... Sơn Quỷ Lôi Lệnh kia là vật trong truyền thuyết, uy lực cực lớn.

Nhưng điều quan trọng nhất là... mặc dù Mạnh Hạo có thể khống chế trận pháp, nhưng rõ ràng không có danh chính ngôn thuận bằng như Đường Hoàng, cho nên không có phát huy ra uy lực đến trình độ mạnh nhất.

Lão già kia gầm nhẹ, hóa thành cầu vồng theo khe hở định chạy ra.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, vung tay chụp một trảo về phía lão già trên bầu trời.

Dưới một trảo này, không ngờ trong nháy mắt Nam Thiên trận pháp tỏa sáng rực rỡ, ngưng tụ, rồi hóa thành một bàn tay hư ảo, từ bên trên chụp xuống, khí thế mênh mông cuồn cuộn, mang theo ý hủy diệt hết thảy. Trong mắt lão già lộ ra tuyệt vọng, hét lớn một tiếng, thân thể lão lại bắt đầu thiêu đốt, lần nữa phóng ra tu vi, ý đồ đối kháng với bàn tay kia.

Nhưng lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, trong chớp mắt, bàn tay to lớn liền ầm một tiếng, chụp trúng lão già. Ngay khoảnh khắc va chạm nhau, thân thể lão già hình thần câu diệt, tiếng hét thảm thê lương quanh quẩn kia, hóa thành thanh âm oán độc của lão già trước khi chết:

- Phương gia... các ngươi... vĩnh viễn sẽ không trở thành La Thiên gia tộc!

- - - - - oOo- - - - -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.