🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chẳng những mình Thiên Vân thượng nhân rung động mà giờ khắc này, lời nói của Phương Thủ Đạo truyền ra làm toàn bộ tu sĩ trong Thiên Vân Tập khiếp sợ không thể tin.

Chỉ là một thiếu tộc nho nhỏ hư danh thôi, mà lại có thể làm Phương gia vì thế mà đại động can qua để rồi không tiếc có thêm một địch nhân tùy thời có thể bước chân vào Đạo Cảnh.

Đây căn bản là không có lý trí!

Cho dù là mấy trưởng lão của Phương gia thời khắc này cũng đều hít ngược một hơi.

- Lão tổ, này... Trưởng lão khi trước quát Mạnh Hạo lúc này thất thanh lên tiếng. Đồng thời khi hắn lên tiếng thì đã có đệ tử Phương gia, trong nháy mắt bước chân vào bên trong truyền tống trận, thông báo cho Phương gia Đông Thắng Tinh.

- Thủ Đạo tiền bối, ngài muốn làm gì? Đây chỉ là một hiểu lầm, không phải ta đã giải thích rõ ràng rồi sao... Sắc mặt Thiên Vân thượng nhân đại biến. Hắn gấp giọng lên tiếng, nội tâm hắn run rẩy, hắn cũng không muốn bị ép phải đột phá. Điều này với hắn mà nói cũng giống như sinh tử.

- Giải thích rõ sao? Nguyên nhân hiện tại Phương gia ta xuất thủ chính là do ngươi đã có ý muốn trừng phạt đối với thiếu tộc Phương gia ta.

- Thiếu tộc của Phương gia ta Hạo nhi, thiên tư tuyệt luân, cái thế vô song, là Kỳ Lân của Phương gia ta. Gia gia hắn là vãn bối lão phu coi trọng nhất, còn cha hắn là tiểu bối lão phu thích nhất. Hắn ở nơi này, dù lão phu có phải liều mạng cũng phải bảo vệ thiên kiêu của Phương gia ta!

- Hắn là tộc trưởng tương lai của Phương gia ta!

- Hắn là lão tổ tương lai của Phương gia ta!

- Hắn là tộc nhân tối quý báu nhất, trân quý nhất, trọng yếu nhất trong Phương gia ta! Thanh âm của Phương Thủ Đạo trào dâng, mạnh mẽ vang vọng bốn phương tám hướng. Những tộc nhân Phương gia nghe được thì trợn mắt há hốc mồm đầy kinh ngạc, còn tu sĩ bốn phía cũng đều trợn to mắt.

Cho dù là Mạnh Hạo cũng vội ho một tiếng đỏ mặt. Lần này hắn không phải giả vờ xấu hổ mà chân chính đỏ mặt...

- Kẻ nào trêu chọc hắn chẳng khác nào trêu chọc cả Phương gia ta. Ai dám làm hắn bị thương, Phương gia ta dù trả bất cứ giá nào, kể cả có đồng quy vu tận cũng phải chiến!

- Hạo nhi chính là tồn tại độc nhất vô nhị của Phương gia ta, chúng ta trân trọng còn không kịp, vậy mà Thiên Vân tiểu nhi ngươi lại dám quát mắng, bêu xấu hắn! Lão phu diệt ngươi! Phương Thủ Đạo hét lớn, thanh âm ầm ầm nổ vang truyền khắp bốn phương tám hướng, khi rơi vào tai mỗi người đều làm bọn họ sửng sốt.

Lời nói, giọng điệu này bất luận như thế nào đều làm cho người nghe cảm giác như đang nịnh bợ Mạnh Hạo, bởi vì lời này trong hoàn cảnh hiện tại mà nói ra thì tràn đầy quái dị.

Lời này căn bản cũng không phải muốn nói cho người khác nghe. Mỗi người đều có thể nhìn thấu, lời này hiển nhiên chỉ nói cho Mạnh Hạo nghe.

Nhưng đúng là như vậy mới làm cho tất cả mọi người thất kinh, nội tâm tràn đầy hoảng sợ. Ngôn từ tốt đẹp như thế, từ trong miệng Phương Thủ Đạo nói ra, lại chỉ để lấy lòng một vãn bối tộc nhân. Trong chuyện này nhất định ẩn chứa bí ẩn ngập trời!

Thiên Vân thượng nhân trong lòng trầm xuống. Hắn đã nghe ra vấn đề, thân phận của Mạnh Hạo này e rằng cũng không đơn giản chỉ là một thiếu tộc như vậy, mà phải rất quan trọng đến mức Phương Thủ Đạo cũng phải đi lấy lòng. Điều này làm cho Thiên Vân thượng nhân hoàn toàn biến sắc.

- Còn ngươi nữa, không ngờ lại dám khiến tộc trưởng tương lai của Phương gia ta, lão tổ tương lai, Kỳ Lân tuyệt luân, thiên kiêu cái thế vô song như thế hướng người ngoài quỳ xuống? Ngươi còn họ Phương sao? Bà nội ngươi, lão phu nếu sớm biết đức hạnh ngươi như thế, năm đó đã không để gia gia ngươi lấy vợ, không sinh ra cha ngươi, cũng sẽ không có loại yếu đuối như ngươi! Phương Thủ Đạo quay đầu, hung hăng nhìn về phía lão già lúc trước quát Mạnh Hạo.

Lão già này thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đang muốn biện giải thì Phương Thủ Đạo bỗng nhiên lại nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt mang hiền hòa, mang ánh sáng kỳ dị, cũng có kích động, ha ha cười nói.

- Hạo nhi, ngươi nói nên trừng phạt tên này thế nào?

- Lão tổ... Mạnh Hạo cứng rắn nói tới chỗ này, Phương Thủ Đạo trừng mắt.

- Đừng gọi ta là lão tổ, bảo ta tổ gia gia thôi, như vậy mới thân thiết.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng.

- Tổ gia gia, người này liền để ta xử lý đi. Mạnh Hạo nói, tay hắn nâng lên hướng về lão già kia chỉ một cái. Một chỉ này ra, lập tức thân thể lão già run rẩy, nhìn qua thì như bình thường, nhưng mầm đạo trong cơ thể lão lúc này trực tiếp tiêu tán. Theo mầm đạo tiêu tán, cả người lão dường như già nua đi một chút, tinh thần dường như cũng uể oải hơn.

Tuy rằng với tu vi vô ngại, nhưng một chỉ này lại cắt đứt La Thiên chi lộ của lão!

Thậm chí chính lão già này cũng không biết bản thân mất đi cái gì. Đối với gia tộc La Thiên mà nói, một chỉ này đã là trừng phạt nghiêm khắc nhất!

Phương Thủ Đạo trái tim nhảy bộp một tiếng. Lão hít sâu một hơi, sau khi cẩn thận nhìn xem lão già kia, nội tâm lại không chần chờ, mà khi nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lão lộ ra phấn chấn cùng kích động mãnh liệt không cách nào hình dung.

Tay áo lão vung lên, lập tức cả cụm vẫn thạch ầm ầm chấn động. Một màn hào quang to lớn, khoảnh khắc liền bao phủ bốn phương tám hướng, hoàn toàn vây khốn chỗ này.

Cùng lúc đó, bên trong truyền tống trận của Phương gia tia sáng ngập trời, trong chớp mắt, mấy trăm thân ảnh bỗng xuất hiện, chính là tộc nhân Phương gia, thậm chí Phương Vệ cũng ở trong đó. Còn có chính là những cường giả Cổ Cảnh thế hệ trước, phần lớn đều xuất hiện.

- Diệt Thiên Vân Tập! Phương Thủ Đạo phất tay áo. Thiên địa nổ vang, bầu trời biến sắc, trên cụm vẫn thạch, tất cả ngoại giới gần với truyền tống trận, bất kể là gia tộc tông môn nào cũng đều trong chớp mắt toàn bộ bị phong kín.

Phong ấn khiến cho ngoại nhân không cách nào truyền tống vào, người ở bên trong cũng không có khả năng ra ngoài.

Mà những tu sĩ không phải Thiên Vân Tập giờ khắc này hoảng sợ nhanh chóng vứt bỏ hết thảy chống cự. Bọn họ chỉ là đi ngang qua nơi này, chỉ cần không ra tay trợ giúp Thiên Vân Tập, cũng sẽ không bị liên lụy.

Mà những tu sĩ áo bào tím, toàn bộ sắc mặt tái nhợt. Không biết ai mở đầu, tất cả trong nháy mắt xoay người bỏ chạy. Tộc nhân Phương gia cười lạnh, chớp mắt từng người bay thẳng hới ướng đám người kia.

- Người nào đầu hàng, không giết! Những tiếng gầm nhẹ mang theo uy nghiêm từ trong miệng tộc nhân Phương gia truyền ra, rung chuyển mặt đất, làm hư vô run rẩy, mơ hồ. Không ngờ trên người những tộc nhân Phương gia này dường như có ánh sáng xanh như ẩn như hiện. Ánh sáng xanh này rất nhạt, nhưng lại làm tất cả những người thấy được đều cảm nhận được một uy áp đến từ linh hồn. Tựa hồ... ánh sáng xanh kia vô cùng tôn quý!

Thiên Vân thượng nhân khi nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn biến hóa, thân thể hắn trong chớp mắt lui về sau. Nhưng ngay khi hắn lui về phía sau, Phương Thủ Đạo hừ lạnh vừa muốn xuất thủ, Mạnh Hạo liền bước lên phía trước một bước.

- Tổ gia gia, người này để ta. Thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, tốc độ hắn cực nhanh, nháy mắt đã tới gần, trực tiếp cùng Thiên Vân thượng nhân khai chiến. Hai người trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, bất ngờ đối kháng mấy trăm lần. Tiếng nổ vang quanh quẩn trong không gian. Tay Mạnh Hạo bấm quyết vung lên, lập tức căn nguyên thần hỏa tản ra ngập trời, tạo thành biển lửa, trực tiếp đốt cháy pháp bảo Hồn Đăng của Thiên Vân.

Mà Cổ bảo của Thiên Vân thượng nhân, trong nháy mắt, liền lập tức bị ánh sáng xanh lóng lánh từ toàn thân Mạnh Hạo tỏa ra làm run rẩy, xuất hiện dấu vết vỡ vụn. Mạnh Hạo lúc này vọt ra, Sát Thần Quyền lần đầu thi triển.

Quyền này ra, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn lên, mọi người đang giao chiến ở bốn phía, toàn bộ nội tâm run rẩy, rối rít biến sắc đồng loạt nhìn lại, tất cả đều hít ngược một hơi.

Lực lượng của thiên địa từ bốn phương tám hướng, giờ khắc này, tựa hồ đều bị quả đấm của Mạnh Hạo hút đi. Một cảm giác giống như ý chí thiên địa phủ xuống khi một quyền của Mạnh Hạo rơi xuống.

Bất kể Thiên Vân thượng nhân có chống cự như thế nào cũng đều không thể rung chuyển. Toàn thân của hắn, tất cả pháp bảo Hồn Đăng đều sụp đổ, ngay cả mũ giáp cũng đều vỡ vụn. Hắn phun ra máu tươi, thân thể ầm một tiếng, trực tiếp vỡ nát hơn phân nửa.

Một màn này khiến Phương Thông Thiên mở to mắt, Phương Thủ Đạo nơi đó mắt cũng lộ ra kỳ quang. Lão tuy rằng nội tâm có chút biết cùng chuẩn bị, nhưng sau khi nhìn thấy sự cường hãn của Mạnh Hạo, trong lòng lão cũng giật mình.

- Phương gia, đây là các ngươi ép ta! Thiên Vân thượng nhân gào thét thê lương. Hắn nhìn những đệ tử Thiên Vân Tập kia, phần lớn đều quy hàng, nhìn thấy Thiên Vân Tập đã không thuộc về mình nữa. Thấy bên trong truyền tống trận càng ngày càng nhiều tộc nhân Phương gia, Thiên Vân thượng nhân cười thảm, cũng có điên cuồng, hắn tự biết mình đã đắc tội người không thể đắc tội, nhưng giờ khắc này có hối hận cũng đã vô dụng, khi gào thét, hắn không chần chờ, nâng tay lên chỉ một cái lên bầu trời.

- Đạo! Thiên Vân thượng nhân rống lớn. Hắn chỉ nói một chữ nhưng khoảnh khắc khi chữ này thốt ra, toàn thân hắn ầm ầm chấn động. Một lực lượng thiên địa không cách nào hình dung khoảnh khắc phủ xuống, vây quanh bốn phía Thiên Vân thượng nhân, tạo thành lực thúc đẩy, cho dù là Mạnh Hạo cũng không thể lại gần mà bị cưỡng ép đẩy ra.

Lực này khiến cho bốn phương tám hướng quanh Thiên Vân thượng nhân trừ hắn ra không còn người nào khác. Hư vô run rẩy, mặt đất nổ vang, một uy nghiêm vô thượng, từ tinh không phủ xuống.

- Nhìn cho kỹ, đây là nhập đạo! Bên cạnh Mạnh Hạo, Phương Thủ Đạo đi tới, nhìn Thiên Vân thượng nhân, chậm rãi lên tiếng.

- Lão phu chính là muốn buộc hắn nhập đạo, cho ngươi cơ hội chính mắt thấy được hắn nhập đạo, đối với tương lai có trợ giúp cực lớn. Mà tương lai của ngươi liên quan đến cả gia tộc. Phương Thủ Đạo nhẹ giọng nói.

- Đạo!!! Thiên Vân thượng nhân lại rống lớn. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, uy áp từ tinh không càng mãnh liệt hơn, hư vô run rẩy, tinh không xuất hiện sóng gợn, từng tầng quy tắc một không ngờ hiển lộ ra, từng đạo căn nguyên như ẩn như hiện, bầu trời thất sắc, thế giới nổ vang.

Từng đạo ánh sáng xuất hiện ở trên người của Thiên Vân thượng nhân. Ánh sáng này ngày càng nhiều, ngày càng mãnh liệt, ngày càng rực rỡ...

Khí thế ngập trời, uy lực của thiên địa phủ xuống, khiến cho bản thân Thiên Vân thượng nhân dường như vào giờ khắc này trở thành trung tâm của cả tinh không. Thậm chí ngay cả Phương Thủ Đạo tại một cái chớp mắt này, cũng không thể tranh phong cùng Thiên Vân thượng nhân.

Đây là một Cố Cảnh đại viên mãn nhập đạo, người ngoài không thể tổn thương hắn nhưng hắn đồng dạng cũng không thể cắt đứt nhập đạo. Hắn cũng không dám có chút phân tâm nào, bất kỳ một cử động nào cũng đều sẽ ảnh hưởng đến khả năng thành công của hắn!

Mà nếu thất bại...hắn không chịu nổi!

- Không biết hắn có nhập đạo thành công không...Nhập đạo, quá khó khăn. Phương Thủ Đạo cảm khái.

Ánh mắt Mạnh Hạo lấp lánh. Hắn nhìn Thiên Vân thượng nhân như thấy được cảnh tượng bản thân nhập đạo vào một ngày nào đó trong tương lai.

- Đạo!!! Thiên Vân thượng nhân phát ra một tiếng rống to cuối cùng. Cả tinh không nổ vang, cuốn lên cùng một chỗ, tạo thành một cái lốc xoáy to lớn. Trong lốc xoáy này, có vô số tia chớp trôi đi, mơ hồ, dường như ở chỗ sâu trong lốc xoáy có một con đường.

Con đường này không biết đi thông địa phương nào...

- Này, chính là đạo, cũng là... Đường!

Thanh âm Phương Thủ Đạo truyền ra. Trong một cái chớp mắt, thân thể Thiên Vân thượng nhân bỗng nhiên chạy ra, mang theo quyết tâm chưa từng có từ trước đến nay, muốn xông vào lốc xoáy, muốn bước lên con đường kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.