Huyết Ngao ngửa mặt lên trời, rít lên một tiếng long trời lở đất. Tiếng rít gào này lập tức khiến cho phong vân biến sắc, thiên địa cuộn trào, khiến cho biển tím phía dưới nổ vang, khiến cho tất cả tu sĩ trong phường thị, bị chấn động đến hôn mê.
Mạnh Hạo nhìn Huyết Ngao, thân thể khổng lồ, bề ngoài dữ tợn, tu vi dũng mãnh, nhưng trong mắt hắn, cho dù Huyết Ngao có trở nên dữ tợn hơn nữa, thì vẫn là con chó nhỏ đáng yêu, lông mềm như nhung, đi theo sau hắn năm đó.
Vẫn là con chó nhỏ cùng mình chiến đấu trong truyền thừa Huyết Tiên, không rời đồng bọn nửa bước.
Vẫn là con chó nhỏ, tại trên cô sơn trong truyền thừa kia, thủ hộ bản thân. Cho dù mỏi mệt, cho dù trọng thương, cho dù là sẽ chết, cũng không muốn rời đi một mình, liều chết bảo hộ Mạnh Hạo. Chỉ nguyện có thể ở lúc mỏi mệt, có thể ở thời điểm trước khi chết, được Mạnh Hạo giơ tay lên, vuốt ve đầu một chút.
Mạnh Hạo sẽ không quên tất cả những chuyện đó. Hỉnh ảnh con chó ngao vẫn luôn nằm úp sấp bên cạnh mình, toàn thân gần như tan vỡ, vậy mà vẫn cố gắng thè lưỡi, liếm thân mình, vẫn luôn ở trước mắt Mạnh Hạo.
Còn cả khi đối mặt với Lão Tổ Lý gia, vì cứu mình, Huyết Ngao dùng toàn lực, đẩy mình ra tới cửa chính, mà bản thân thì bị vô số cánh tay quấn quanh, kéo vào trong nước bùn. Trước khi biến mất, còn vươn đầu lưỡi, như muốn ở cùng chủ nhân của nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3255599/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.