- Hy vọng trân châu ấy, có thể giải độc cho ta, nếu thật có thể như thế, thì có thể bớt đi phiền toái phải lẫn vào Tử Vận Tông.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, trong lúc đi về phía trước trong lòng bỗng nhiên chấn động, ánh mắt nheo lại thân thể thì ngừng lại ở giữa không trung một chút.
- Nơi này… linh khí cũng có thể bị ta hấp thu, vả lại độ nồng đậm càng cao, Tống gia rốt cuộc tồn tại bí mật gì, sao có loại linh khí mà ta có thể hấp thu được giống như trong Huyết Tiên truyền thừa.
Mạnh Hạo giống như nghĩ ra gì đó, tốc độ đột nhiên tăng nhanh lên, trong cơ thể tu vi vận chuyển, bốn tòa đạo đài hoàn mỹ ở trong thân thể hắn lập tức nổ vang, giống như thân thể hắn đã trở thành một hắc động, nhất thời có linh khí bốn phía, lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không phải không kiêng nể hấp thu, mà là cẩn thận, dần dần từng chút một.
Xa xa, Vương Đằng Phi sắc mặt âm trầm, nhưng trong lòng đã có chua sót, cũng có một luồng ý nghĩ điên cuồng. Y từ nhỏ chính là thiên kiêu, từ nhỏ đã có máu của Ứng Long từ trên trời giáng xuống, thậm chí trên con đường trưởng thành, luôn gặp đến tạo hóa dạng này dạng kia.
Nhưng... trong gia tộc, bởi vì ca ca của y Vương Lệ Hải, y không được trở thành Đạo tử, thậm chí trình độ coi trọng cũng thua xa không bằng, có thể nói tuổi thơ của y chính là sống dưới bóng ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3255062/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.